Mấy hôm trước, lãnh đạo doanh nghiệp có bảo tôi mang 1 công văn tới cho mọi người. Tôi hứa hẹn mọi người ở quán cà phê dưới tầng 1 nhà cô ấy. Tôi tranh thủ đến sớm trước giờ hứa hẹn, vừa ăn sáng vừa ngồi đợi. Khi đó có 1 cậu bé vội vàng đẩy cửa bước vào đề cập muốn mua đồ ăn sáng. Vừa khi không có 1 đoàn khách du hý ở khách sạn kế bên cũng bước vào mua đồ ăn. Khách bỗng nhiên đông lên làm cho viên chức shop trở tay không kịp.
Xếp hàng mua đồ. (Ảnh qua: vietnamnet.vn)
Sau khi cậu bé bước vào cửa, thấy khách đông tương tự thì khá bàng hoàng tí đỉnh, sau đó xếp vào cuối hàng bất an nhìn đồng hồ đeo tay. Có lẽ cậu lo lắng vì sợ muộn học.
Cũng vào lúc này, 1 chiếc máy tính tiền lại bị kẹt giấy không in ra được. Những người mọi người thấy vậy nóng ruột đã rời đi 1 nửa, từ hai hàng giờ biến thành 1 hàng. Để không làm cho mất thời kì của mọi người viên chức chuyên dụng cho đi tới hỏi từng mọi người menu họ muốn gọi để bảo bếp nước chuẩn bị trước. Lúc này cũng không gấp lắm, viên chức chuyên dụng cho đi tới từng mọi người cúi đầu xin lỗi. Tuy rằng thái độ của cô rất cung kính nhưng cũng bị nhận không ít những lời trách mắng khó nghe.
Có người vừa khó chịu bực dọc, lộn tiết đề cập rằng từ nay không bao giờ vào shop này mua đồ ăn sáng nữa rồi quay gót rời đi. Có người không giới hạn giục viên chức shop nhanh lên 1 tí vì mình đang vội… Có người thì phô trương tới mức đề nghị viên chức nhà hàng đuổi đoàn khách du hý kia đi. Cô bé viên chức chuyên dụng cho bất lực không biết làm cho sao đành lặng im đứng chịu tội.
Tuy nhiên khi cô viên chức chuyên dụng cho đi tới trước mặt cậu bé kia, và hỏi cậu muốn ăn gì. Dáng vẻ vội vàng gấp gáp trước hết của cậu biến mất, cậu bé rất trầm tĩnh gọi món mà mình muốn và còn thêm 1 câu: “Cảm ơn chị nhiều, không cần gấp đâu ạ”.
Vị trí tôi ngồi rất gần với quầy thu ngân nên nghe rõ từng lời cậu bé đề cập. Đây là câu bái tạ trước tiên cô nghe được từ trong dòng người đang xếp hàng đợi. Và đó cũng là người khách trước tiên cô viên chức phụ vụ nở nụ cười bái tạ đáp lại. Khi đó trong lòng tôi chợt nghĩ cậu bé này khăng khăng không phải sinh ra trong 1 gia đình tầm thường.
Qủa nhiên không lâu sau đó mẹ cậu bé từ bên ngoài bước vào. Nhìn thấy trong shop đang có nhiều người xếp hàng đứng đợi, chị không diễn đạt chút vội vàng hay tức giận. Chỉ nhẹ nhõm đến bên con trai và hỏi đầu đuôi câu chuyện. Khi nghe cậu bé nhắc lại mọi chuyện, người mẹ cho con hay cậu bé bị muộn học rồi. Cậu bé ngại ngùng đề cập mình đã gọi món rồi nên không còn cách nào khác.
Cậu bé nghe đâu lo sợ mẹ tức giận nên lo lắng nhìn vòng vèo. Nhưng mẹ cậu xoa xoa đầu con trai và đề cập: “Không sao đâu con, mẹ gửi tin nhắn đề cập với gia sư con 1 tiếng là được mà. Chúng ta đợi chút nhé. Lần sau mẹ con mình nên đến sớm hơn”.
Người mẹ và con trai.
Cậu bé mỉm cười như vừa chút được gánh nặng. Tiếp sau đó hai mẹ con họ là người độc nhất trong những người đang xếp hàng đợi mỉm cười vui vẻ đề cập chuyện. Ngoài họ ra gần như những người khác đều đang gắng công đàm phán thúc giục viên chức chuyên dụng cho nhanh hơn, mặc dầu hành động của họ cũng không có tác dụng gì.
Mãi sau này tôi mới biết người mẹ đó chính là vị mọi người mà tôi cần gặp. Chị là vị mọi người tốt bụng nức danh của doanh nghiệp tôi. Từ trước tới nay chưa bao giờ chị làm cho khó chúng tôi. Những đề nghị vô lý của các đồng nghiệp khác, chị đều tậu cách ngăn chặn. Nếu không vì trường hợp gấp cùng bất đắc dĩ, chị tuyệt đối không ép tới mức chúng tôi phải tăng ca để hoàn tất công việc.
Sau khi công việc hoàn tất, chị cũng mau chóng mang tiền tới trả cho chúng tôi. Các đồng nghiệp dị kì ca thán, mọi người chưa bao giờ thử tự nghĩ xem người khác làm cho việc cho mình đã phải bỏ ra mất bao công sức tâm huyết, 1 vài lần làm cho việc cho họ xong rồi họ cũng cứ trốn tránh không muốn trả tiền. Có mọi người mang tiền tận nơi đặt vào tay tôi và mọi người như chị ấy quả thực có đốt đuốc cũng không tậu ra trong thời buổi này.
Nghe đồng nghiệp doanh nghiệp san sẻ, vị mọi người này làm cho trong lĩnh vực dầu khí đã rất nhiều năm. Từ khi còn trẻ đã phải bôn ba ngược xuôi không ít nơi và cũng chịu không ít gian lao đau đớn. Chị thường ở dàn khoan tới cả nửa năm, sau khi về nước thì lại bận rộn việc buôn bán dầu khí. Sau khi gặp người mọi người và con trai của chị, tôi càng tin vào câu phương ngôn của cố nhân “Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh”.
Nhìn con biết ba mẹ
Chỉ những người hiểu được cạnh tranh lận nan khó nhọc, mới có thể biết làm cho thế nào giúp con đích thực hiểu và tôn trọng công sức cần lao của người khác. Chỉ những người trải đời nghiệm nhiều khổ sở ngọt bùi, từng chiến bại mới có thể dạy con khi gặp chuyện rối rắm không nên vội vã vội vàng hay lo sợ. Chỉ những người từng gặp phải sự đổi thay biến hóa khôn lường trong đường đời, mới có thể giúp con hiểu 1 cách rõ ràng đừng nên oán giận cuộc sống, mà nên tự mình gắng công đổi thay nó.
Các nhà tâm lý học thường đề cập tới hiện tượng bức xúc giữa con người với con người. Nói 1 cách đơn thuần đó chính là con người thường có khuynh hướng duyệt y sự nhìn nhận thẩm định 1 sự việc đã xảy ra của người khác làm cho tấm gương đề đạt nhận thức của chính mình. Thông qua những bức xúc đối với sự việc nào đó của người khác, tôi và mọi người sẽ có thể thẩm định nhìn nhận sự việc đó là “đúng” hay “sai”. Sau đó qua sự thẩm định nhìn nhận này đúc kết ra hành động phù hợp cho bản thân.
Do vậy có thể đề cập ba má chính là đôi mắt của con cái. Tầm nhìn nhận thẩm định sự việc của ba má cũng là tầm cao trong nhìn nhận sự việc của con trẻ. Mặc dù có rất nhiều người sẽ đề cập, sau khi trưởng thành tôi và mọi người đều dựa vào sự tự nỗ lực của bản thân để đổi thay cuộc sống. Trên thực tiễn chính những tri thức những kinh nghiệm sống đó sẽ tác động tới con cái và tự chúng có sự đối phó phù hợp trong cuộc sống sau này.
Cách nhìn của ba má phản chiếu rõ trên con cái
Đây là câu đề cập thường được bạn tôi, vốn là gia sư măng non đề cập với mọi người. Trong 1 lớp có mười mấy đứa trẻ, cách thức mỗi đứa 1 vẻ hoàn toàn khác nhau. Có những bé khi có đồ ăn ngon tức thời muốn san sẻ cho người khác, lại có những bé chỉ rớt 1 cái kẹo cũng kêu gào đòi cho bằng được. Nhìn vẻ ngoài mặt không đích thực cảm thấy gia đình nào thiếu thốn tiền nong. Nhưng có những người đích thực mang đến cho người khác 1 cảm giác như thiếu thốn đồ ăn cái mặc, cái gì cũng muốn bỏ vào túi riêng của mình.
Lớp học măng non
Khi mới vào nghề không lâu, cô bạn tôi san sẻ rằng trước hết rất muốn giáo dục các con lớn mạnh không mệt mỏi gần như cả về thể chất và ý thức. Mặc dù rất có tâm huyết tận tâm bồi bổ coi ngó cho thế hệ sau, không những thế sau đó tự phát hiện ra gặp vô vàn cạnh tranh chướng ngại. Nguyên nhân là bởi dù cho câu chuyện bạn nhắc cho con có sinh động có cuốn hút tới cỡ nào, dù bạn có gắng công tập huấn thế nào, khi trở về môi trường giáo dục của gia đình, nhìn cách đối nhân xử thế của ba má với mọi người, dù ít dù nhiều 1 đứa trẻ sáng tạo nhất cũng sẽ bị tác động. Đôi khi những điều các cô gắng công dạy các con bỗng trở thành công cốc.
Có người đề cập tôi chỉ là 1 người thường ngày, không quyền không thế, chỉ có thể khó nhọc kiếm tiền nuôi gia đình, không có điều kiện mở mang tầm nhìn của mình, vậy sẽ phải giáo dục con cái ra sao? Những lời này quả thực rất chính xác, nhận thức sống và cách nhìn nhận 1 vấn đề của mỗi người không phải tiêu dùng tiền có thể đổi lấy được. Bởi đó chính là những bài học bạn trải nghiệm trong cuộc sống, qua đó để đúc rút được kinh nghiệm cho bản thân.
Tôi từng gặp 1 vài vợ chồng nọ, họ chỉ là những người dân cày cả đời nghèo khổ khó nhọc. Hai vợ chồng họ chỉ biết ở nông thôn, cả đời dành dụm tiền nong cho nữ giới học hành. Chỉ cần con muốn học gì, họ sẽ gắng công tậu cách kiếm thêm để có tiền cho con đóng học phí. Tuy nhiên những người bạn xung vòng vèo của cô lại khác, họ luôn coi cô là viên minh châu, luôn cổ vũ khuyên cô là nữ giới cần phải gắng công nỗ lực nhiều hơn con trai.
Họ cổ vũ cô ở lại Hà Nội, dành nhiều thời kì ra ngoài để trải nghiệm, đừng nên quá thường xuyên về nhà. Sau đó khi đến tuổi đính hôn lập gia đình khi mà bạn bè và người thân luôn khuyên cô nên tậu người có hộ khẩu Hà Nội, có điều kiện kinh tế thì ba má cô có nghĩ suy trái ngược hoàn toàn. Họ khuyên cô hôn nhân là việc hệ trọng cả đời, không nên vì tiền mà thuận lợi gả cho người ta, càng không nên vì chuyện gắng công ở lại thành thị mà mất đi bản ngã vốn có của bản thân. Sau đó cô gái nghe lời ba má và có 1 cuộc sống hạnh phúc.
Tôi rất cảm phục hai vợ chồng người dân cày đó, mặc dầu không được học hành nhưng có thể sống rất đúng mực, có sức chị đựng theo nghĩ suy chính kiến của bản thân, giữ được đúng quy tắc sống của bản thân giống như câu phương ngôn của người Việt: “Giấy rách phải giữ lấy lề”. Những chính kiến đó của họ đã phản chiếu khôn xiết rõ ràng qua nữ giới của họ.
Tôi chứng kiến có những bậc ba má mở miệng ra là tiền, đối với họ tiền có trị giá vô song và có thể thao túng gần như. Chính cách nghĩ suy này của họ đã làm cho hỏng con cái, cũng làm cho con cái lớn mạnh thành thực dụng chủ nghĩa, suốt ngày chỉ biết đến tiền mà không biết trị giá của cần lao. Họ càng chẳng thể giúp con cái hiểu rằng, trị giá đích thực của bản thân chẳng thể dựa vào người khác, chẳng thể dựa vào người khác để đổi thay vận mệnh của bản thân mình.
Trong xã hội này có nhẽ chưa hẳn gần như bậc ba má đều kỳ vọng con mình nức tiếng thành tài, nhưng khăng khăng mọi người nên kỳ vọng con mình cũng giống như những đứa trẻ thường ngày khác.
Điều thật sự có thể làm cho 1 đứa trẻ có thể phát huy được hết thiên tài của mình chính là khí chất độc lập bản thân vốn có của đứa trẻ. Khí chất đó là sự được hưởng từ trong trải nghiệm đã qua của ba má.
ĐKN (t/h)
Trả lời
Bạn phải đăng nhập để gửi phản hồi.