Tôi đang trải qua 1 công đoạn vô cùng khủng hoảng: thất nghiệp và thất tình. Đã hơn 1 tháng nay, tôi không đêm nào ngủ được, giấc ngủ cứ chợp chờn và những cơn nằm mơ cứ sợ hãi tôi suốt đêm.
… Tôi mở máy tính ra, kỳ vọng sẽ đi qua 1 đêm dài đằng đẵng mà không nhớ đến những vấn đề mình đang đối mặt, tôi đã quá mệt nhọc với những dằn vặt và thương tổn.
Và tôi đã sững lại khi thấy clip này: Cụ già bán vé số đang ngồi ăn 1 chiếc bánh sinh nhật bị bỏ thừa. Nhìn cách ông cụ cầm chiếc thìa xúc từng miếng bánh rồi ăn 1 cách ngon lành khiến trái tim tôi thắt lại. Đó như thể là món ăn ngon nhất từ trước cho tới hiện tại cụ được thưởng thức. Trong cái bon chen của thế cục, trong những tất bật và mệt nhọc của gánh nặng mưu sinh, phút giây cụ ngồi thả phanh thu giãn chiếc bánh đã bị bỏ đi cũng là thời khắc cụ cảm thấy yên ổn bình và hạnh phúc nhất. Có những căn số kém may mắn mà vẫn biết tự mua niềm vui cho mình như thế…
![]() |
Ở cái tuổi gần đất xa trời, đáng lẽ cụ sẽ có 1 cuộc sống thư nhàn bên con cháu, không phải lo nghĩ. Nhưng, thế cục đã thử thách cụ đến những năm tháng rốt cục. Già cả mà cụ vẫn chơ vơ, vẫn phải dựa vào những đồng bạc lẻ từ việc bán vé số, mồ côi mồ cút mà không tỏ vẻ oán thán. Cụ vẫn hồn nhiên và vô tư sống hết thế cục mình, như lời trân quý sinh mệnh phát ra từ sâu thẳm tâm hồn.
Rồi tôi nhớ đến bức ảnh chấn động cộng đồng mạng ngày trước, 1 ông cụ vì quá đói đã ăn vội miếng bún đã bị vứt trong xe rác. Cái đói nghèo cùng cực khiến họ không còn cách nào chỉ biết tiêu dùng lại những đồ ăn mà người ta cho rằng đáng để vứt đi. Với những người xung nói quanh, những sợi bún, miếng bánh là đồ phế thải rồi, là thứ không còn ăn được nữa, nhưng với những cụ lão, đó là món mà họ mong muốn có được, là thứ họ bất chấp cả những ánh mắt xung nói quanh để nếm thử 1 lần.
![]() |
Bất giác, sống mũi tôi cay cay… Tôi lại nghĩ về sự ích kỷ của bản thân, của con người…
Tôi vẫn thường chú ý đến cái mụn trứng cá mới nổi trên mặt khi soi gương hơn là quan tâm đến tin tức về số người chết vì dịch bệnh Ebola ở Tây Phi đăng trên báo.
Tôi kêu ca vì đôi giầy đang đi đã lỗi mốt mà không nghĩ đến những đứa trẻ vùng cao chân trần trong gió rét đến mức nứt nẻ chảy máu.
Tôi cũng hay nhăn nhó mỗi khi mẹ nấu món khiến thịt kho tàu mà tôi yêu thích bị mặn, lúc đó tôi đã không nghĩ rằng, với nhiều người lang thang ngoài kia thì chỉ cần 1 bữa cơm no đã là hạnh phúc lắm rồi.
Tôi thường xuyên ổn kêu ca về căn phòng không đủ rộng mà lại quên mất có những người vô gia cư còn đang trong cảnh màn trời chiếu đất, lay lắt dưới gầm cầu, dù mưa gió bão bùng hay giá rét.
Khi tôi vẫn có gia đình, bạn bè và người thân kế bên, tôi lại cảm thấy rầu rĩ chỉ vì chuyện chia tay. Cụ già trong clip mà tôi xem có thể đã không còn 1 người thân nào cả, không ai biết cụ có con cái hay không và con cái cụ đang ở đâu, có biết cuộc sống khốn khó của cụ không?
Tôi vẫn còn nhà để ở, không phải lo lắng về cuộc sống tư nhân nhưng lại cảm thấy chán nản vì trợ thì mất 1 công việc. Còn ông cụ, có nhẽ cụ đã chẳng còn không ủ rũ phờ phạc để mà cần lao nữa, hằng ngày phải đi bán vé số với muôn vàn buồn rầu.
Tôi cần phải bái tạ thế cục này, thay vì u uất về những chuyện tư nhân như hiện nay vì tôi còn hạnh phúc hơn rất nhiều người.
Tôi quy định khiến 1 điều gì đó mới mẻ, trở thành 1 con người mới. Tôi thu vén lại căn phòng không gọn gàng lâu nay, thu vén tủ áo quần chất đầy những bộ đồ mà tôi chỉ mới mặc vài lần và đóng gói đem đi quyên ổn góp; trên tuyến xã đến công viên tập thể dục, ngày nào cũng đi qua quầy áo quần từ thiện đặt trên lòng xã mà chưa lần nào tôi chú ý. Và thực thụ “cho đi cũng là nhận lại”, tôi cảm thấy tâm cảnh mình vui vẻ trở lại, tâm hồn tràn đầy yêu thương và muốn sống thật ý nghĩa.
Tôi chợt thấy ấm lòng khi những bác bán hàng rong mỉm cười tinh ranh nhận lấy những ổ bánh mỳ không tính phí trên xã, những cụ già hạnh phúc với những bữa cơm tình thương, những em bé mồ côi nhảy cà tưng lên vui sướng khi nhận được quà… Tôi hiểu ra, vấn đề của tôi không to tát như tôi nghĩ, còn có nhiều người xấu số hơn tôi nhưng vẫn gắng sức sống lạc quan, niềm vui của họ thật bình dị và giản đơn.
Có lẽ cách tốt nhất để vượt qua bế tắc của cuộc sống chính là lòng bái tạ cuộc sống và san sớt yêu thương, để trái tim của tôi và quý vị luôn đong đầy những điều tốt đẹp. Dành 1 sự quan tâm nhỏ, khiến 1 việc tốt nhỏ, không chỉ khiến cho người khác hạnh phúc mà cũng mang lại hạnh phúc cho chính mình.
Mong mọi chuyện tốt lành sẽ đến với ông cụ, mong rằng sẽ không còn những mảnh đời xấu số trong cuộc sống nữa, và mong mọi người sẽ luôn cảm thấy lạc quan, sống cuộc sống nhiều ý nghĩa.
Hãy ngưng nghĩ suy về nghịch cảnh của chính mình, hãy nghĩ đến những người xấu số hơn, hãy dành yêu thương cho những người xung nói quanh và đem đến cho họ sự tốt lành. Khi gieo những hạt giống thiện lành, vững chắc thế cục bạn sẽ nở những bông hoa rạng rỡ…
Theo ĐKN (St)
Trả lời
Bạn phải đăng nhập để gửi phản hồi.