Hải hiện tại là chủ của cả 2 nhà hàng lớn ở thị thành. Nhưng người ta nhìn vào đều lắc đầu ngán ngẩm khi mẹ anh bệnh tim đến tận bữa nay khi trở nặng mới được con trai mang đi khám. Cũng bởi vì bà không chịu được nữa đành kể với con trai – Con chở mẹ đi khám nhé Hải lái chiếc xe khá đắt tiền, ăn mặc sành điệu, trên người anh không có món nào dưới tiền triệu. Anh đi theo sau mẹ, trên tay cầm chiếc dế yêu đắt tiền, đời mới nhất hiện tại. Còn mẹ anh, người con gái khắc khổ mặc chiếc áo len đã cũ, trời thì lạnh mà bà chỉ đi độc đôi dép lê. Hai mẹ con đến phòng khám, sau khi chuẩn đoán sơ qua, thầy thuốc kể – Sao anh không đưa mẹ đi khám sớm, lúc nặng rồi mới chịu đến viện?? Con trai yên ổn im không kể gì, anh vẫn bình thản ngồi ckhá điện tử, vẻ mặt tỉnh bơ, mẹ thì liếc con trai rồi ngắc ngứ tư vấn thầy thuốc – Tôi vẫn khỏe mà không sao. – Bây giờ bác phải khiến 5 xét nghiệm mới biết rõ diễn biến được. – 5 cái?? Sao nhiều thế ạ Người mẹ hoang mang, thầy thuốc khá bực mình, ông kể – Bệnh này không đùa được đâu, nhất là người già như bác. – Nhưng..mỗi cái xét nghiệm bao lăm ạ?? – Từ 500 đến 4 triệu 1 cái – Hả?? Mẹ Hải giật bắn người – Đắt..đắt thế cơ ạ. Cho tôi khiến 1 cái thôi, phải chăng nhất càng tốt Bác sĩ nhìn người con trai và khó chịu kể – Anh không có tiền sao?? Ý anh thế nào?? Hải bình thản tư vấn – Cứ khiến như mẹ tôi kể đi Mẹ Hải liền chen ngay vào.
(Ảnh minh họa)
– Đúng đấy, con trai tôi cũng không có tiền đâu, tôi sẽ tự trả.
Nghe bà già kể thế, vị thầy thuốc rất ái ngại nhưng ông không kể gì thêm. Đến khi khám xong, thầy thuốc đang kê đơn thuốc thì mẹ Hải lại khẽ kể:
– Lấy cho tôi loại phải chăng nhé!
Trong khi cả phòng khám đang ngờ ngạc thì Hải đứng dậy kể luôn:
– Đúng đấy ạ, Kê đơn cho mẹ tôi loại thuốc phải chăng nhất ý, tôi không có tiền mua đồ đắt cho bà ý đâu!!
Sau đó, mẹ anh lôi trong túi quần ra 1 cái ví và tự mình đếm tiền trả tiền, khi mà Hải vẫn chưa rời màn hình dế yêu. Xong xuôi, anh xách thuốc và chở mẹ về nhà. Hai mẹ con vừa đi khỏi, cả phòng khám nhôn nhao bàn tán. Toàn là những lời nguyền rủa mạt sát người con trai phong túc kia. Họ kể “loại con bất hiếu”, “đúng là chỉ được cái mã”, “loại đó chết không có chỗ chôn”… và còn rất nhiều lời cuồng nộ khác.
Nhưng đột ngột thay, khi thầy thuốc và y tá đang bàn tán rôm rả thì đúng lúc thấy Hải trở lại, phần nhiều đều yên ổn im, Hải tiến đến chỗ thầy thuốc và từ tốn kể
– Đổi cho tôi đơn thuốc khác, loại tốt nhất.
Ông thầy thuốc há hốc miệng kinh ngạc
– Sao?? Loại tốt nhất?? Vừa nãy anh…
– Vâng, vừa nãy là tôi diễn cho mẹ vui thôi
– Diễn??
– Vì tôi biết giả thử tôi kể mua loại thuốc đắt mẹ tôi cố định sẽ không cho. Rồi Hải yên ổn người, anh tiếp diễn
– Ngày xưa, nhà khốn khổ vô cùng, phải kể là quãng thời kì đáng sợ. Một lần, bố và chị gái vì quá đói mà ăn nhầm phải nấm độc nên chết. Còn tôi may mắn được cứu sống. Ngày đó mẹ tôi bị 1 cú sốc quá mạnh. Cũng tính từ lúc khi ấy, tôi nỗ lực khiến giàu.
Bác sĩ lấy khiến lạ, hỏi lại:
– Thế thì anh càng phải thờ cúng mẹ mình thật tốt chứ, vì sao…
(Ảnh minh họa)
– Tôi giờ cũng được gọi là phong túc nhưng mẹ thì vẫn bị khiếp sợ thời kì thống khổ ngày xưa, bà cố định không chịu tiêu dùng đồ đắt, tôi mua xống áo mới bà cũng cố định không mặc, mỗi lần mua gì đó cho mẹ, bà đều ép tôi chọn loại phải chăng nhất, giả thử không mẹ sẽ từ tôi ngay. Mẹ kể phải chắt bóp tiền, mua thức ăn cho bố và chị gái.
Nói đến đây Hải rưng rưng nước mắt, còn thầy thuốc thì yên ổn đi. Hải khẽ lau nước mắt và đứng lên.
– Tôi buộc lòng phải lẳng yên ổn khiến thế này. Lần sau mẹ tôi trở lại, cố định ông không được kể với bà ấy nhé.
Vị thầy thuốc gật đầu rồi Hải cầm gói thuốc đã đổi quay đi. Mọi người đều nhìn theo anh nhưng không ai kể với ai câu nào. Bây giờ, họ đã trông thấy mình quá sai trái khi vội vàng giám định về phẩm chất của 1 con người.
Theo Thể thao và Xã hội
Trả lời
Bạn phải đăng nhập để gửi phản hồi.