Năm lớp 7 khi bạn bè còn vui vẻ hồn nhiên cắp sách đến trường thì Tuấn bùi ngùi xin nghỉ học vì nhà cậu quá nghèo. Bố rượu chè bài bạc suốt ngày đánh đập vợ con đã thế nhà có được bao tiền và vật gì quý giá ông đều bán để nướng vào lô đề và ăn nhậu hết.
Tuổi thơ của Tuấn và em gái là 1 tuổi thơ đầy nước mắt và chuyện buồn. Hai anh em cậu chứng kiến cảnh bố đánh mẹ còn nhiều hơn cả bữa cơm thường ngày. Mẹ cậu – 1 người đàn bà hiền từ, chịu thương chịu khó nhiều năm kinh nghiệm cam chịu. Bao lần Tuấn bảo mẹ hãy bỏ bố đi nhưng bà lắc đầu: “Các con cần có bố, mẹ chịu được mà. Con đừng lo mẹ quen rồi, mẹ không sao đâu”. Cái câu ‘mẹ quen rồi’ làm cho trái tim 1 đứa bé như cậu cũng cảm thấy đau nhói.
Năm cậu học lớp 5 thì bố mất do 1 lần say rượu ngã xuống mương nước từ khi đó mẹ con cậu được sống trong im bình. Với người tương đốic mất bố là cả 1 nỗi đau lớn còn với anh em Tuấn có khi đó lại là 1 sự đánh tháo cho số kiếp của cả 4 người.
![]() |
Ảnh minh họa.
Từ ngày bố mất, mẹ cậu vẫn ngày ngày gánh xôi ra chợ bán, số tiền kiếm được bà sử dụng để đong gạo và nuôi con ăn học. Trong mái nhà vẹo vọ, đêm đêm cả 3 mẹ con quây quần bên mâm cơm thanh bạch nhưng vẫn đầy ắp tiếng cười. Mẹ hay đề cập cho các cậu nghe về tuổi thơ của mẹ rồi mẹ dặn các con phải gắng công chăm ngoan học nhiều năm kinh nghiệm.
Dù còn nhỏ nhưng anh em Tuấn đã rất tự lập, mẹ đi vắng Tuấn và em ở nhà cùng nhau nấu cơm nhặt rau, lúc nào nghỉ học thì 2 anh em rủ nhau đi nhặt ve chai về bán. Số tiền kiếm được cậu đưa cho mẹ đong gạo, cuộc sống của 3 mẹ con diễn ra tương đối êm ả như thế cho đến 1 ngày mẹ cậu bị bệnh nặng đó là căn bệnh ung thư quái ác công đoạn 2. Sức khỏe bà xuống cấp trầm trọng, Tuấn biết được nên lặng thầm xin nghỉ học rồi cậu bảo với mẹ:
– Từ nay con sẽ thay mẹ đi bán xôi, mẹ đừng đi nữa. Con không muốn mẹ yếu hơn, con không muốn mất mẹ đâu.
Ba mẹ con ôm lấy nhau mà khóc. Mỗi sớm cậu dậy sớm phụ mẹ nấu xôi rồi gánh ra lòng xã đầu xã bán. Nhìn thấy cậu bé lầm lũi đáng thương nên nhiều người mua ủng hộ hơn nữa xôi mẹ cậu ngon nên mọi người ăn xong đều xuýt xoa khen ngợi.
Số tiền mỗi ngày kiếm được Tuấn đưa cho mẹ mua thuốc, đong gạo. Chiều đến không bán xôi thì cậu đi lượm ve chai hoặc đi đánh giày để kiếm tiền nuôi em gái ăn học. Mọi gánh nặng đổ dồn lên vai cậu bé ấy, nhưng chưa 1 lần câu kêu than hay trách móc căn số. Nhiều lần đi qua nhà trường cậu lại bùi ngùi nhìn vào đó đầy thèm tương đốit. Thấy bạn bè chơi game trong sân câu bất giác mỉm cười rồi thèm thuồng, ai nhìn vào cũng thấy xót xa vô cùng.
Ngày ngày nhìn mẹ bị cơn đau hành tội cậu chỉ biết chắp tay ước nguyện: “Xin ông trời đừng cướp mẹ của con, chẳng hạn mất mẹ anh em con sẽ chẳng biết sống sao cả. Con xin người”. Cuộc sống của họ cứ trôi qua mỗi ngày như thế, chật vật khó nhọc và đầy lo sợ.
Rồi 1 hôm trời nắng to, Tuấn gánh hàng đi bán như mỗi ngày. Khi cậu đang nhăn mặt gạt mồ hôi trên trán thì có 1 đám du côn đi đến đòi tiền:
– Thằng kia nộp tiền đây.
– Dạ…… tiền gì ạ??
– À thằng nào láo còn dám hỏi tiền gì à?? Bọn tao bảo mày cống tiền thì cứ ngoan ngoãn mà đưa đây.
Đám tương đốich bị đuổi đi hết Tuấn không chịu đưa tiền vì mai sau mẹ cậu phải đến bệnh viện xạ trị. Thấy cậu ngoan cố đám du côn giật lấy túi tiền rồi phá nát hàng xôi. Lúc đó cậu chỉ biết ôm lấy chân họ khóc lóc cầu xin:
– Xin các chú đừng phá nát hàng xôi của con, con còn phải kiếm tiền chữa bệnh ung thư cho mẹ. Con xin các chú đấy. Ngày mai mẹ con phải đi xạ trị rồi, chú mà phá nát hết mọi thứ gia đình con biết sống sao đây??
Câu đề cập đó làm cho 4 người bặm trợn sững lại, người đầu sỏ đắn đo rồi ném túi tiền lại:
– Đi thôi bọn mày.
Họ bỏ đi Tuấn lật đật thu lượm lại chiếc nồi bị đá méo mó, mọi người xung nói quanh nói quẩn cũng giúp cậu rồi còn quim góp tiền an ủi. Tuấn nhìn gánh hàng đã gắn bó mấy chục năm nay của mẹ rồi cậu bỗng òa khóc nức nở. Nghe tiếng khóc đó người ta cảm nhận được sự bất lực, mỏi mệt, buồn đau lẫn sự cảm ơn. Rồi không biết căn số của 3 mẹ con cậu sẽ đi về đâu, mẹ cậu sẽ rời bỏ anh em cậu lúc nào. Cậu không rõ nữa nhưng thực thụ điều đó sẽ rất kinh khủng và tồi tệ.
Vậy nên các bạn hay biết chấp thuận và trân trọng những mình đang có. Vì có thể nhìn lên bạn chưa bằng nhiều người nhưng nhìn xuống thì bạn may mắn và hạnh phúc hơn vạn người đấy. Cuộc sống này còn còn đó những căn số mảnh đời xấu số lắm, vậy nên hay giới hạn than vãn và phàn nàn.
Theo Thiên Di/Thể thao và xã hội
Trả lời
Bạn phải đăng nhập để gửi phản hồi.