Ký hiệu @ có lịch sử lâu đời
Từ khi xuất hiện e-mail, tôi và mọi người quen dần với kí hiệu “@” và đã coi đó như 1 kí hiệu quá thuần tuý, thậm chí nhịn nhường như chơi bao giờ nghĩ tới căn nguyên nguồn cội của nó. Nguồn gốc của @ có nhẽ bắt nguồn từ thời Trung cổ, vào thời kì mà các văn bản, khế ước được biên chép bằng chữ Latinh.
Trong tiếng nhắc Latinh thời đó có còn đó giới từ “ad” (nghĩa tương đương với “at” trong tiếng Anh hiện tại). Khi các tu sĩ thời đó viết giới từ “ad” này trên văn bản, chữ “d” sẽ có kèm theo 1 cái “đuôi móc” nhỏ, tựa như số 6 nhìn trong gương. Và cho nên, khi viết cả chữ “ad” sẽ rất giống với… @ hiện tại.
![]() |
Không chỉ vậy, vào thế kỉ thứ 15, @ còn được bắt gặp trong các văn tự của các lái buôn thời ấy. Đó là kí hiệu viết tắt 1 doanh nghiệp cân đo – “arroba” (tương đương với 11,52kg). Cũng nhắc thêm rằng, doanh nghiệp đo lường này khi ấy hay sử dụng để cân bò hoặc lợn. Đến thời kì Phục hưng, @ được sử dụng như 1 kí hiệu biểu trưng cho báo giá. Còn tới thời Cách mạng công nghiệp (thời kì phát sinh tư bản, xuất hiện máy móc…), @ thường xuyên xuất hiện trong các văn bản kế toán bán hàng, tổng kết thu chi, có vị trí không thể xem nhẹ không kém các kí hiệu như $, #, %.
Và @ có nhẽ cũng cứ “âm thầm” mãi thế giả sử như chơi có lần vô tình được lọt “mắt xanh” của Ray Tomlinson, nhà nghiên cứu trực thuộc doanh nghiệp BBN Technology của Mỹ.
Tomlinson trong lịch sử Internet chẳng những được coi là cha đẻ của hòm thư điện tử mà còn được xác nhận như “chủ sở hữu” của kí hiệu @. Công ty BBN Technology thời kì đó tham dự vào công trình ARPANet, tiền thân của mạng Internet hiện tại, do bộ quốc phòng Mỹ order.
Dấu chấm hỏi
Nguồn gốc của dấu hỏi là từ tiếng Latinh. Trước kia, từ “questio” đã được chèn vào cuối câu để chỉ ra đó là 1 thắc mắc.
Để bóp chắt chỗ, nó được rút gọn thành “qo” và sau đó chữ “o” được đặt dưới chữ “q”. Lâu dần, chữ “q” được viết thành hình lưỡi câu và “o” chỉ còn là 1 dấu chấm.
Ký hiệu đô la
Ngày nay, tôi và mọi người sử dụng biệt hiệu “$” để thay cho tiền, nhưng thực ra ý nghĩa của nó là tiền đô (dollar) trong tiếng Anh. Vậy còn căn nguyên thì sao? Thực ra, chưa có kết luận rõ ràng đâu, nhưng người ta đặt ra 3 giả thuyết, và nó liên đới đến Tây Ban Nha (thực dân Tây Ban Nha từng chiếm đóng 1 nửa nước Mỹ hiện tại). Vào thời Trung cổ, loại tiền tệ đa dạng nhất là đồng real của Tây Ban Nha, được thể hiện là “PS”. Cuối cùng, chỉ còn lại dòng chữ “P” được viết chồng lên chữ “S”.
Chữ “S” là quốc huy Tây Ban Nha. Trong quá trình thực dân, người Tây Ban Nha đánh dấu các thỏi vàng của người Mỹ bằng chữ “S”. Khi vàng chuyển đến Mỹ, chữ “S” trên thỏi vàng được đánh dấu bằng 1 tuyến phố thẳng đứng, và giả sử thỏi vàng ấy được mang ra khỏi Mỹ, nó sẽ được gạch thêm 1 tuyến phố nữa.
Ngoài ra, có người cho rằng thuần tuý là do nước Mỹ được viết tắt là US (United States). Chữ S và chữ U được lồng vào nhau, tạo thành biệt hiệu tiền tệ của đất nước này.
Dấu chấm than
Biểu tượng này có nhẽ khởi hành từ chữ Latinh “exclamatio”, được đặt ở cuối câu để thể hiện niềm vui.
Tương tự dấu chấm hỏi, nhằm bóp chắt chỗ, nó được viết tắt thành chữ “I” và “O” với chữ “I” được đặt trên chữ “O”. Cuối cùng, nó trở thành “!” được sử dụng như bây giờ.
Ký hiệu “vô cực”
Nó được John Wallis sử dụng lần trước hết vào năm 1655, song không ai biết được căn nguyên của nó được lấy cảm hứng từ đâu.
Một số người nghĩ rằng nó bắt nguồn từ chữ Hy Lạp omega (ω); những người khác nghĩ rằng nó bắt nguồn từ chữ số La Mã 1000: “CIƆ” hoặc “CƆ”.
Ký hiệu %
Từ “%” khởi hành từ tiếng Latinh “percentum”. Sau đó được viết thành “per cento”, “per 100”, “p cento” và “pc-о”. Cuối cùng là “pc” rồi dần dần thành “o/o” trước khi trở thành biệt hiệu % như tôi và mọi người sử dụng hiện tại.
Cử chỉ hòa bình: ngón tay hình chữ V
Cử chỉ này lần trước hết được sử dụng trong trận chiến giữa Anh và Pháp. Khi đó người Pháp đe dọa sẽ cắt đứt các ngón tay của các cung thủ Anh khi không thua. Để đáp trả, người Anh khởi đầu giơ ngón tay thành hình chữ V (biểu trưng không thua) để thể hiện ngón tay họ vẫn còn nguyên vẹn.
Nhưng trong Thế chiến II, Thủ tướng Anh Winston Churchill lại sử dụng cử chỉ này trong rất nhiều buổi diễn thuyết, và biến nó thành 1 biểu trưng của hòa bình.
Bảo Dung (tổng hợp)
Trả lời
Bạn phải đăng nhập để gửi phản hồi.