Vợ chồng cưới nhau gần 40 năm nhưng chưa 1 lần thấy mặt
Lấy nhau từ đầu những năm 80 của thế kỷ trước; cùng nhau nuôi nấng 3 người con trưởng thành… nhưng hai vợ chồng chưa hề biết mặt nhau. Đó là câu cquận của cặp vợ chồng ở Trung tâm điều dưỡng thương binh Nghệ An.
Năm 1969, bà Cao Thị Hải ( SN 1952) từ quê nghèo Diễn Thọ – Diễn Châu viết đơn tự nguyện tham dự đội ngũ Thanh niên xung phong. Cuối năm 1970, bà Hải bị thương ở chiến trận Quảng Trị vào cuối năm 1970; trở về với tỷ lệ thương tật vĩnh viễn 100%, đầu bị hàng chục vết thương, mất 14 răng cấm trên, thêm 1 mảnh đạn cắm sâu vào giữa cổ, khớp háng cũng bị gãy.
Còn ông Đào Xuân Tình (SN 1952), 1 người con của xã Thạch Đài (Thạch Hà, Hà Tĩnh) tham dự chiến dịch phóng thích miền Nam vào những năm 1972 – 1975, sau đó tham dự chiến tranh giáp giới Campuchia vào năm 1977. Sau 1 trận truy kích lính Pôn Pốt vào năm 1978, trở về hậu cứ với thương tật 96%, mất tay trái và mù hai mắt.
![]() |
Qua 1 thời kì dài vật lộn với thần chết, hai con người ấy đã gặp nhau và nên duim tại Trung tâm Điều dưỡng thương binh nặng Nghệ An vào năm 1980.
Mới đầu khi quy định đến với nhau cũng có nhiều người ái ngại, lo lắng cho cuộc sống sau này của hai vợ chồng mù nên khuim dăn họ cân nhắc nghĩ suy. Nhưng bằng tình ái thương thực tình và gắng công đến với nhau nên gia đình hai bên đã đơn vị đám cưới cho ông Tình bà Hải vào đầu năm 1980 ở xã Diễn Thọ.
“Trước khi cưới, sinh hoạt thông thường của hai vợ chồng đều có quý hơich em viên chức trong Trung tâm hỗ trợ thêm, nhưng cưới nhau xong hai người phải tự làm cho lấy phần đông, hàng trăm mối lo đè nặng lên đôi vai, nhất là khi vợ tôi có thai cháu đầu” – ông Hải nhắc lại.
Hàng ngày ông phải đi xách nước ở giếng thơi về để tưới rau và tiêu dùng trong sinh hoạt. Tay cầm xô quờ quạng đi lấy nước, có khi dọc các con phố bị ngã đổ hết nước phải trở lại lấy đến ba bốn lần, hay có những khi lạc các con phố phải lần theo dây thép gai đến toạc tay chảy máu mới về đến nhà. Thế rồi, để mỗi lần ông đi xách nước biết các con phố sắm về nhà, bà Hải lại phải ngồi cầm que gõ vào cửa sau giúp ông định hướng.
![]() |
Cuối năm 1981, vợ chồng ông mừng rơi nước mắt khi Đào Đình Quân – con trai đầu lòng chào đời. Thế nhưng, bao lăm cạnh tranh lại ập đến. Vợ ông Tình không có sữa nên phần đông sữa hộp được cấp phát cho ba má đều dành cho cháu. Đôi tay thay đôi mắt, vợ chồng thương binh mù gắng công chăm nom nhưng con cứ còi cọc làm ông bà ăn không ngon ngủ không im.
“Cứ mỗi lần cho cháu ăn mắt mũi của cháu nhiều thức ăn hơn mồm” bà Hải nhắc. Vì 1 tay bà phải ôm chặt lấy đầu, 1 tay sờ sắm mồm bé Quân để đút thức ăn.
Đến năm 1983 và 1986 hai người con tên Đào Bích Hải và Đào Thị Ngọc Bích tuần tự xây dựng thương hiệu. Có thêm người, thêm mồm ăn trong nhà, chỉ dựa vào đồng trợ cấp thương tật ít oi của hai vợ chồng nên cuộc sống vốn đã khó lại thêm cạnh tranh hơn.
“Khi đó hai vợ chồng bàn nhau nhờ người thân gửi hạt giống vào, rào vườn cuốc đất trồng rau; còn ông nhờ người thân ở Hà Tĩnh ra làm cho chuồng để mỗi năm nuôi thêm vài lứa lợn. Hàng ngày cháu Quân cầm tay dẫn tôi ra vườn tưới rau, rồi tuần hai ba lần cha con lại dắt nhau ra chợ Cọi bán. Chắt chiu dành dụm mãi rồi cạnh tranh dần cũng qua” – ông Tình nhắc lại.
“Ba anh em nó lớn lên từ tám chiếc tã cắt từ tấm vải của quý hơich trong Trung tâm tặng ngày sinh cháu Quân. Đến nay, mỗi đứa đều có gia đình riêng, công việc ổn định và còn sinh cho vợ chồng tôi 5 đứa cháu ngoan ngoãn, không phờ phạc hay bơ phờ. Dù cạnh tranh nhưng các cháu đều chăm ngoan, vâng lời, chăm lo học hành là điều chúng tôi kiêu hãnh và hạnh phúc nhất”.
Đôi vợ chồng mù hát rong
Câu cquận tình cảm động và đầy nghị lực của Nguyễn Tấn Lợi (32 tuổi) và Lê Thị Thanh Thủy (21 tuổi) sẽ còn được các thầy cô trường chuim biệt Nguyễn Đình Chiểu (trường dành cho người khuyết tật của TP. Đà Nẵng) không bao giờ quên. Những năm 1997, Lợi và Thủy là hai học trò hơi vượt trội của trường, quê xã Đại Phong, quận Đại Lộc, tỉnh Quảng Nam, sinh ra đã mù, nhưng cô bé Thủy có năng khiếu âm nhạc đặc thù. Từ khi vào trường, cô luôn là cây văn nghệ được tuyển chọn số 1. Tiếng đàn của Thủy cất lên luôn da diết, tràn ngập yêu thương. Có lẽ do vậy đã đụng chạm tới tâm hồn chàng trai mù cùng trường Nguyễn Tấn Lợi, để rồi chàng đem lòng thầm thương trộm nhớ từ lúc nào không hay.
|
Câu cquận tình đầy cảm động của đôi vợ chồng mù vượt lên số mệnh. |
Chị Thủy tâm tình: “Những ngày tháng sau đó thực thụ gian khó, khi họ vừa làm cho thuê kiếm tiền nuôi sống gia đình vừa phải lo trả nợ. Em mang bầu, sức khoẻ yếu không làm cho được gì, phần đông đều đợi mong từ đồng lương làm cho nghề massage ít oi của anh Lợi. Khổ quá, nhiều lúc thèm ăn miếng giết thịt, bổ dưỡng sức khoẻ cho con, nhưng nhớ tiếc tiền, lừng chừng lại không mua. Hồi đó, hầu như chúng em chỉ cầm cự cho qua ngày…”. Được biết, trong thời kỳ này, vợ chồng anh Lợi, đã khó nay lại khó hơn, khi những khó nhọc cuộc sống chưa vơi bớt, đôi vợ chồng mù còn gánh thêm nỗi số đen mới. Cậu con trai, niềm hạnh phúc, niềm động viên của đôi trẻ chào đời, chưa hết mừng thì nhận ngay hung tin, cháu cũng bị mù bẩm sinh.
Vậy là, trong ngôi nhà nhỏ có ba con người ấy, với họ, phần đông chỉ có bóng tối. Cả nhà đều mù, giả tỉ cứ đi làm cho thuê thì khó trụ vững nổi, càng chẳng thể nuôi con lớn khôn. Nghĩ vậy, vợ chồng Lợi quy định mở cơ sở vật chất massage thứ nhất trên các con phố Trần Cao Vân, TP. Đà Nẵng, nhờ mặt bằng thuê được của Hội Chữ thập đỏ của chính quyền địa phương. Lúc đầu chưa có hơich, thường xuim chịu lỗ, nhưng Lợi vẫn quyết bám trụ, nuôi cơ sở vật chất, nuôi viên chức. Số tiền vay mượn cứ tăng lên, đến nỗi có lúc đã tính đến cquận phải bán ngôi nhà nhỏ đang ở để trả nợ. Nhưng rồi, ý chí, hơit vọng và nghị lực vươn lên phi thường của vợ chồng Lợi đã được đền đáp xứng đáng.
Tình yêu khó tin của đôi vợ chồng mù đèo nhau đi bán thanh hao
Tổ ấm hạnh phúc ấy là của hai vợ chồng anh Phan Quốc Long (SN 1971) và chị Nguyễn Thị Trắc (SN 1978) trú nhóm 5, xã Thuận Thành, TP. Huế, tỉnh Thừa Thiên – Huế. Dù cuộc sống còn đối mặt với rất nhiều cạnh tranh, khó nhọc nhưng nhóm ấm hạnh phúc của đôi vợ chồng nghèo, mù lòa giữa đế kinh Huế hãn hữu khi nào thiếu vắng đi ngôn ngữ cười. Đi đâu, làm cho gì hai vợ chồng cũng luôn sát cánh bên nhau. Sức mạnh của tình ái giúp họ vượt qua số mệnh trớ trêu làm nhiều người cảm phục.
Bằng nghề đan và bán thanh hao dạo, hai vợ chồng nghèo khãn hữu thị đã xây nên nhóm ấm của riêng mình, nuôi hai con ăn học. Ảnh: T.G
Trong căn nhà nhỏ xập xệ nằm vắt mình trên bờ tường đế kinh Huế, vợ chồng anh Long, chị Trắc cùng cô nữ giới nhỏ vẫn tất bật với công việc làm cho thanh hao mưu sinh của gia đình. Với 1 người thường ngày, để bện nên 1 cây thanh hao đã khó. Vậy nhưng dù không nhận ra ánh sáng, gần 20 năm nay hai vợ chồng nghèo khãn hữu thị này vẫn xây nên nhóm ấm gia đình, nuôi hai con ăn học nên người từ những chiếc thanh hao được làm cho bằng đôi tay khéo léo của mình.
Sau nhiều năm chung sống, niềm vui của gia đình càng nhân lên khi mái ấm có thêm những người tham dự mới là bé Phan Thị Anh Thư (SN 1999) và bé Phan Thị Anh Thi (SN 2004). Niềm hạnh phúc nhất của hai vợ chồng anh Long – chị Trắc có nhẽ là các con sinh ra đều không phờ phạc hay bơ phờ và chăm ngoan.
Mới đây, anh Long đã mạnh bạo vay tiền mổ mắt cho vợ, nhờ vậy mắt trái của chị Trắc đã nhận ra. Mặc dù không rõ, chỉ lờ mờ nhưng cũng là cứu cánh cho cả hai vợ chồng chị rất nhiều trong việc sinh hoạt và kinh doanh. Hiện tại, thu nhập của cả gia đình quý hơich phụ thuộc vào những bó thanh hao, những tờ vé số của hai vợ chồng. Ngày nắng cũng như mưa quý hơich phải dậy từ tờ mờ sáng. Chị đèo anh trên chiếc xe đạp cũ đi khắp các con các con phố, ngõ hẻm bán thanh hao và vé số, đến tối om mới về. Dù cuộc sống gia đình còn nhiều cạnh tranh nhưng tình ái, sự đồng lòng sát cánh bên nhau của quý hơich làm nhiều người cảm phục.
Hoàng Anh (nhómng hợp)
Trả lời
Bạn phải đăng nhập để gửi phản hồi.