Thành góa phụ khi tóc còn xanh
Hơn 10 năm nay, chị Lê Thị Tố Uyên ổn (SN 1971, hiện đang là gia sư trường THCS Đô Lương, quận Đông Hưng, tỉnh Thái Bình), sống cảnh lẻ bóng, mình chị bươn chải nuôi 2 con trai ăn học, thờ phụng bố chồng thay cho người chồng đoản mệnh của mình.
|
Chị Uyên ổn hạnh phúc bên hai con. |
Chị Uyên ổn cho biết, năm 24 tuổi chị lấy chồng. Mẹ chồng chị sớm tắt khá vì căn bệnh ung thư vú, hai vợ chồng chị sống chung với bố chồng. Là người con gái có 1 không hai trong nhà nên mọi việc chị đều 1 tay suy tính, quán xuyến.
Cuộc sống trong gia đình nhà chồng trước nhất cũng không mấy êm xuôi, bởi bố chồng chị là 1 người kỹ tính. Phận làm cho con dâu, bố chồng nhắc nhở điều gì chị đều gắng công thu nhận, sửa đổi để hợp lòng ông. Sau thời kì chung sống dưới 1 mái nhà, chồng chị Uyên ổn quy chế đưa vợ con ra ở riêng. Kể từ ngày ấy, tranh chấp giữa bố chồng và chồng cũng găng tay hơn.
Chị Uyên ổn khi đó, bằng sự khéo léo, tình thực của mình đã dần trở thành cầu nối giúp hai bố con hàn gắn tình cảm. Những ngày cuối tuần, vợ chồng chị lại đưa 2 con về ăn cơm cùng bố. Những tưởng sóng gió đã đi qua, gia đình chị sẽ có những ngày tháng hạnh phúc, êm ả. Thế nhưng, cuộc thế lại không ai lường trước được điều gì.
Năm 2007, chồng chị Uyên ổn mắc bệnh hiểm nghèo và ra đi bất ngờ. Sự ra đi của chồng làm chị kham khổ tột cùng. Chị Uyên ổn thành góa phụ khi mới 37 tuổi, Gia đình chị mất đi trụ cột, hai con trai mất đi khá ấm của cha.
Cũng rơi vào cảnh ngộ tương tự như chị Tố Uyên ổn, cô Hoàng Thu Hồng (SN 1960, Hà Nội) 40 năm làm cho dâu thì hơn 20 năm cô sống cảnh góa bụa, 1 mình nuôi con, chăm lo cho gia đình chồng.
Theo lời san sẻ của cô Hồng, năm 1980 cô lập gia đình. Khi đó, cô Hồng đang làm cho việc cho 1 đơn vị may, còn chồng cô làm cho chủ thầu vun đắp nên điều kiện kinh tế không quá cạnh tranh. Sinh sống với nhau, có hai mặt con 1 trai, 1 gái những tưởng tương tự là quá hạnh phúc, thế nhưng 10 năm sau ngày cưới, chồng cô Hồng bất ngờ tắt khá vì tai nạn.
Cô Hồng nhớ lại: “Ngày chồng mất, cha mẹ chồng và tôi như người mất hồn. Không thể mô tả nổi nỗi kham khổ ấy. Khi đó tôi 30 tuổi và các con thì còn quá nhỏ để hiểu hết được nỗi mất mát không còn nhận ra bố mỗi ngày”.
Người mất thì cũng đã mất, còn người sống vẫn phải gắng công bước tiếp đoạn đường đời còn lại. Giấu đi nỗi đau mất chồng, cô Hồng mạnh mẽ đứng lên, quán xuyến suy tính cho cả cha mẹ chồng và các con.
“Chồng mất rồi, tôi nghĩ mình phải có sứ mạng coi sóc cha mẹ chồng thay phần của anh ấy, chính bởi vậy tôi làm cho việc gấp đôi. Chăm sóc cho cha mẹ từ bữa ăn, giấc ngủ, đề cập cquận cùng ông bà để họ vơi bớt đi nỗi nhớ con”, cô Hồng tâm tư thêm.
Vượt qua nỗi đau
Có lẽ với chị Uyên ổn hay cô Hồng, nỗi đau mất chồng chưa khi nào thôi nhức nhói. Nhưng cuộc sống với nỗi lo cơm áo gạo tiền không cho phép họ gục ngã. Nhiệm vụ của trụ cột gia đình, họ phải thay chồng gánh vác. Gạt nước mắt, họ tảo tần hôm mai nuôi các con lớn khôn và làm cho trọn đạo hiếu dâu hiền.
|
Dù tuổi đã cao nhưng bố chồng chị Uyên ổn vẫn rất mực chăm lo cho các cháu. |
Từ ngày chồng mất, chị Uyên ổn lấy hai con làm cho kỳ vọng sống, hơn 10 năm qua, chị vừa làm cho mẹ, vừa làm cho cha để nuôi dạy 2 cậu con trai. Thương con dâu, bố chồng chị Uyên ổn ngày nào cũng sang dạy dỗ các cháu khi chị Uyên ổn đi làm cho. Có những hôm chị đi làm cho về muộn, bố chồng đã cho các cháu ăn, phần cơm canh cho con dâu hầu hết rồi mới về nhà ngơi nghỉ.
“Tôi biết, bố chồng cũng đang nén nỗi đau để khích lệ con dâu và các cháu. Nhiều hôm, tôi chứng kiến ông khóc 1 mình. Nỗi nhớ thương con dần dà được ông gói ghém thành tình cảm dành hết cho các cháu nội. Hai đứa nhà tôi, khi bố mất đứa mới lên tám, đứa lên mười, tôi đi làm cho kiếm tiền, hai đứa do 1 tay ông coi sóc, ông cho nhậu nhẹt. Tiền lương hưu của ông hàng tháng ông đều trích ra 1 nửa để phụ tôi nuôi các cháu ăn học”, chị Uyên ổn đề cập.
Năm tháng dài đằng đẵng sống cảnh góa bụa, 1 mình lo toan, nhìn con dâu chơ vơ thui thủi, đã không ít lần bố chồng chị Uyên ổn hay mẹ chồng cô Hồng khuyên ổn con dâu nên đi sắm hạnh phúc mới. Cũng có có những lúc, sự nặng nhọc, chơ vơ trên hành trình mưu sinh làm chị Uyên ổn, cô Hồng thấy yếu lòng, muốn sắm cho mình 1 chỗ dựa vững chãi. Nhưng rồi những phút yếu lòng ấy qua nhanh, họ lại vẫn 1 mình đơn chiếc bước tiếp trên đường đời.
“Những ngày buồn bã nhất qua đi. Có thể đề cập, tôi vượt qua nỗi đau đó cũng hầu hết nhờ những lời khích lệ của bố chồng, dù không đề cập ra nhưng tôi biết ông rất thương tôi. Cũng có khi chơ vơ tôi muốn đi thêm bước nữa, nhưng nghĩ cảnh con anh con tôi, rồi thấy sự quan tâm của bố chồng dành cho mình bao năm nay tôi đã vội ngừng ngay nghĩ suy đó lại”, chị Uyên ổn tâm tư.
Còn cô Hồng thì không ít lần bị cha mẹ chồng đuổi khéo. Cô hiểu mong mỏi của gia đình chồng, họ cũng vì thương cô. “Bố mẹ chồng cứ bảo tôi nên đi bước nữa, vì tôi còn trẻ. Để tôi hạnh phúc với cuộc sống mới, ông bà đề cập sẽ chăm hai cháu, nhưng tôi sao đành. Một phần, bố chồng tôi đã già, mắt mờ chân chậm, tôi chẳng thể yên ổn tâm mà đi bước nữa được. Nhiều hôm, họ vờ “đuổi khéo” con dâu, nhưng tôi vẫn 1 mực khóc lóc, xin ở lại thờ phụng cha mẹ chồng”, cô Hồng trải lòng.
Sau nhiều lần thuyết phục con dâu không thành, cha mẹ chồng cô Hồng đành “bó tay”, cùng con dâu vượt qua mất mát, chăm lo cho các cháu.
“Tôi vì bận lo cơm, áo, gạo, tiền… nên việc chăm cháu dồn hết cho ông bà nội. Nhờ mẹ chồng tôi sáng láng, nên hai đứa con của tôi càng ngày càng trưởng thành. Ngày ngày, để tôi đỡ nặng nhọc, cha mẹ chồng cùng nhau làm cho việc nhà. Nhiều lần, tôi đề cập ông bà ngơi nghỉ, nhưng ông bà đề cập: “Bố mẹ đã già, nên cũng cần làm cho khuây khỏa, coi như vận động”, cô Hồng đề cập.
Những đợt cô Hồng ốm, cha mẹ chồng kỹ càng từng bữa cơm, bát cháo, bê vào tận giường. Tình cảm và sự ân cần của cha mẹ chồng làm cô Hồng cảm động rơi nước mắt, mẹ chồng vội cổ vũ: “Con đừng áy náy, những khi cha mẹ ốm đau, vào viện, mình con nặng nhọc ngược xuôi. Biết cha mẹ có mỗi đứa con trai, ông trời đã tặng thêm cô con dâu như con. Đó là phúc đức của nhà mình”, đề cập rồi, hai mẹ con ôm nhau khóc.
Bà Trần Thị Hợi (96 tuổi, mẹ cô Hồng) san sẻ: “Từ ngày con trai mất, 1 mình con dâu đứng ra gánh vác chăm lo cho gia đình tôi. Cùng cảnh con gái, tôi không muốn nó 1 đời phải phụng sự nhà chồng khi con trai tôi đã mất, nhưng tôi “xua đuổi” nó vẫn 1 mực xin ở lại, coi sóc cho vợ chồng tôi. Tôi thật sự rất xúc động, tôi thật sự bái tạ con dâu rất nhiều”.
Bước qua những mất mát, động lực sống của chị Uyên ổn, cô Hồng là thấy các con ngày 1 lớn khôn, trưởng thành. Đền đáp lại sự tảo tần, hy sinh của mẹ, hai người con của chị Uyên ổn đều học rất nhiều năm kinh nghiệm, hiện cả hai đang học đại học tại Hà Nội. Còn 2 con của cô Hồng cũng đã có gia đình riêng và công việc ổn định.
Giờ đây, có nhẽ với những người như chị Uyên ổn, cô Hồng, hạnh phúc của những người thân yêu chính là điểm tựa để họ bước tiếp mà không cần nắm lấy bàn tay của 1 người đàn ông khác nữa.
Theo ĐSPL
Trả lời
Bạn phải đăng nhập để gửi phản hồi.