![]() |
Cuộc sống đời thường của anh Đinh Văn Dương – người lính sống sót có 1 không hai trong vụ rơi máy bay ở Hòa Lạc. Ảnh: Cường Ngô |
Gặp anh Đinh Văn Dương vào chiều ngày 7/7 – ngày này 3 năm trước đã xảy ra vụ rơi máy bay Mi-171 mang số hiệu 01 của Trung đoàn Không quân trực thăng 961, khiến cho 20 đồng tổ của anh tử nạn. Anh là bộ tổ sống sót có 1 không hai, song, cơ thể không còn lành lẽ khi mất đi hai đôi chân, hai bàn tay, nhãn lực nháim và không ủ rũ phờ phạc yếu.
Trải qua 30 tháng điều trị tại Viện Bỏng đất nước, cuối năm 2016, anh Đinh Văn Dương được trở về với gia đình và cuộc sống thông thường tại căn hộ 66m2 ở Thạch Bàn (Long Biên, Hà Nội). Thời điểm đó sự bình phục của anh được coi là kì diệu bởi nhiều lần các y thầy thuốc đành buông tay để “tử thần” mang anh đi, thế nhưng, nhờ ý chí, nghị lực phi thường đã giữ anh ở lại với thế cục.
“Tôi nhớ bầu trời lắm!”
Chia sẻ với PV, anh Dương cho biết, sáng 7/7, anh cùng mẹ trở lại địa bàn máy bay rơi tại cánh đồng thôn Hòa Lạc, xã Bình Yên, thị xã Thạch Thất, Hà Nội để thắp hương cho 20 đồng tổ đã hi sinh. Do cơ thể không lành lẽ, anh Dương chỉ có thể ngồi trên xe lăn, hướng mắt vào từng khuôn mặt trong khung ảnh của 20 đồng tổ được thờ phụng tại đây.
![]() |
Anh Đinh Văn Dương được mẹ săn sóc tại căn hộ chung cư do nhà nước tặng. Ảnh: Cường Ngô |
“Khoảnh khắc đó thật sự rất buồn! Tôi chẳng thể cầm được nước mắt khi trông thấy ba má, vợ và con của các đồng tổ đến thắp hương. Trong giây phút ấy, tôi gắng sức nén xúc cảm đến chào hỏi và đề cập cthị xã với họ. Những người thân của đồng tổ đã mất cũng cổ vũ tôi rất nhiều, điều này khiến cho tôi trông thấy rằng, mình phải sống – sống vì bản thân, sống hộ anh em đã hi sinh”, anh Dương trầm giọng, nghẹn ngào.
Không chỉ san sẻ giây phút khi đến thăm đồng tổ của mình, anh Đinh Văn Dương còn phân trần những xúc cảm khi xuất ngũ. Người đàn ông đã cống hiến cho quân sĩ được 14 năm, nay phải nhận quy chế rời khỏi lĩnh vực tổ ngũ vũ trang quần chúng. Anh Dương rất buồn và quyến luyến, song vì tình cảnh không cho phép nên đành phải chia tay Trung đoàn Không quân trực thăng 961.
“Tôi nhớ bầu trời, tôi nhớ cái cảm giác vừa lo sợ, vừa thú vị khi bấp bênh thả dù trên không. Nhớ lại giây phút đó tôi thấy hạnh phúc lắm. Bây giờ có muốn trở lại cũng chẳng thể thực hành được nữa” – Thượng úy Dương tâm can.
“Bố trên ảnh cưới không phải là bố, bố hiện giờ mới là bố”
Đan xen kỷ niệm buồn, anh Đinh Văn Dương còn phân trần những câu cthị xã của gia đình, cuộc sống thông thường bắt đầu từ ngày xuất viện. Hiện anh Dương không phải tiêu dùng thuốc mỗi ngày, mà chỉ tập tành chân tay để bình phục chức năng. Tuy vậy, người bộ tổ đặc công san sẻ trong tủ thuốc gia đình luôn có sẵn thuốc nháim đau, bởi mỗi khi trái gió trở trời, những cơn đau lại hành tội anh đến khốn khổ.
Sau khi trở về từ cõi chết, anh Dương được nhà nước phân cho 1 căn hộ chung cư. Gia đình anh không còn phải sống trong cảnh đi thuê nhà như trước. Những lúc tự ti, bi quan hay bế tắc trong cuộc sống, anh luôn có gia đình kế bên, cổ vũ và săn sóc.
Anh Dương nhớ những tháng ngày nằm viện điều trị, ngày nào vợ anh cũng đưa cậu con trai Hải Anh đến nằm kế bên, ôm không rời bố. Theo lời anh Dương: “Cu cậu yêu bố, thương bố, chẳng phải tỏ ra ám ảnh trước 1 người tật nguyền”.
Khi nhìn lên khung ảnh cưới của hai vợ chồng, con trai của anh đề cập rằng: “Đây không phải là bố, bố hiện giờ mới là bố! Các con chẳng những không sợ hình hài biến dạng của tôi, trái lại còn vấn vít hơn”, anh Dương đề cập.
![]() |
Con chính là động lực lớn nhất giúp anh vượt qua mọi cạnh tranh trong cuộc sống. Ảnh: Cường Ngô |
Dù vậy, điều anh Dương cảm thấy buồn tủi nhất là không được cần lao vì anh đã mất đi đôi tay và đôi chân của mình. Người đàn ông này mơ ước có 1 đôi tay để tự ăn nhậu, bảo trì tư nhân. Song hi vọng của anh nghe đâu khó trở thành hiện thực vì mức giá khiến cho tay nhái lên đến 800 triệu đồng.
Ngoài ra, mỗi khi đi tập thể dục hay hóng gió dưới sảnh chung cư, anh Dương thường phải nghe những lời đề cập không hay về mình. Những người không biết anh là bộ tổ sống sót có 1 không hai trong vụ máy bay rơi từng mạnh tay đề cập rằng, anh là “người đàn ông xấu xí”, “người ngoài hành tinh” vì bộ mặt biến dạng. Những lúc đó, anh Dương cảm thấy rất tủi thân, song anh bỏ ngoài tai những lời bất nhã đó.
Khi hỏi về hạnh phúc lớn nhất của anh ở thời điểm hiện giờ, anh Dương trầm ngâm lúc lâu rồi khẽ cất tiếng: “Đó là việc thấy mẹ, vợ và con mình có nhiều khí chất. Bây giờ, tôi sống không phải vì mình mà vì mọi người, vì sự tin yêu của người thân, bạn bè. Sống để cho đi”.
Ngày 7/7/2014, chiếc trực thăng Mi 171, số hiệu 01 Trung đoàn không quân trực thăng 916, Sư đoàn không quân 371, Quân chủng phòng không không quân với 21 bộ tổ đang trong giờ training đã rơi xuống cánh đồng thôn Hòa Lạc, xã Bình Yên, thị xã Thạch Thất, Hà Nội. 20 bộ tổ đã hy sinh. Chỉ còn có 1 không hai thượng úy Đinh Văn Dương sống sót.
Trải qua 30 tháng nằm viện, 24 ca mổ, với sự giúp đỡ nồng hậu của các thầy thuốc Viện Bỏng đất nước và các bệnh viện bậc nhất Việt Nam, sự hỗ trợ của các chuyên gia nước ngoài, Thượng úy Đinh Văn Dương dần tỉnh ngủ và có được cuộc sống ngày bữa nay, không những thế, cơ thể không còn lành lẽ khi mất đi 2 bàn tay, hai đôi chân, nhiều phần da trên cơ thể biến dạng, phần mũi, tai và nhiều phần da trên khuôn mặt nhăn lại.
Hiện anh Đinh Văn Dương đang được điều trị tại Trung tâm Điều dưỡng Thương Binh Thuận Thành (Bắc Ninh) và tại nhà riêng.
Theo NLĐ
Trả lời
Bạn phải đăng nhập để gửi phản hồi.