Một thời lầm lỡ
Ngôi nhà của anh Nguyễn Văn Công (SN 1968, tại khu 6, Chương Xá, Cẩm Khê, Phú Thọ), nằm thọt lỏm giữa bốn bề cây cối, trong bản đồ dân cư lác đác. Gặp anh Công, người đàn ông có khuôn mặt nhân hậu không ai ngờ rằng, anh đã từng ngồi tù.
Anh Công đề cập: “Sinh ra và lớn lên trong 1 gia đình đông anh em, bởi thế, tôi phải nghỉ học giữa chừng để ở nhà phụ giúp ba má. Đến tuổi lấy vợ, tôi gặp N.T.T. – người cùng làng, vì có duyên với nhau, nên chúng tôi sớm kết thành vợ chồng. Rồi ba đứa con tuần tự chào đời, khiến cho cuộc sống vợ chồng tôi càng trở thành bế tắc. Cơm ăn đong từng bữa, nhiều hôm không có gì ngoài xoong cơm độn toàn chuối với khoai. Để có tiền nuôi con ăn học, tôi phải chạy vạy vay tiền khắp nơi…”.
Ngày ấy, dù cuộc sống cạnh tranh trăm bề, bữa đói bữa no, nhà dột nát nhìn thấu bầu trời, nhưng vợ chồng anh rất thương yêu nhau. Để có tiền nuôi vợ con, anh Công đã chấp thuận xa gia đình, lên Hà Giang tậu việc. Và sóng gió cũng từ đây ập đến nhóm ấm của anh…
“Năm 2007, tôi lên Hà Giang khiến cho thuê, cứ tưởng vợ ở nhà sẽ kỹ lưỡng chăm lo cho con cái, nhưng cô ấy lại để con cô đơn, ngày ngày đến nhà 1 người đàn ông mất vợ trong làng khiến cho việc. Người ta đồn vợ tôi “phải lòng” người ta, nhưng tôi không tin. Tôi hỏi, cô ấy cũng khẳng định là không có. Khi đó, tôi rất tin cô ấy”, anh Công đề cập.
Nghĩ rằng vợ mình đoan trinh nên anh Công 1 mực tin tưởng, cho tới năm 2008, khi anh đi khiến cho thì vợ anh cũng hành lí đến nhà người đàn ông kia ở hẳn. Anh 5 lần 7 lượt đến căn dặn, cầu xin vợ về với con cái, nhưng vợ anh cố định không nghe.
“Tôi đã đến trò cquận, nhưng cô ấy 1 mực khước từ quay về. Sau 1 hồi bào chữa nhau, bị cô ấy xúc phạm, còn người đàn ông kia vác gậy dọa đuổi đánh nên tôi cáu tiết. Sẵn có dao trong tay, tôi đã chém cô ấy… Tôi chỉ nghe tiếng cô ấy khóc, rồi gục ngã. Tôi hối hận vô cùng và đã lên UBND đầu thú”, anh Công san sẻ.
Với hành vi đó, anh Công đã bị Tòa án Nhân dân quận Cẩm Khê tuyên phạt mức án 7 năm tù giam với tội danh Cố ý gây thương tích, giam tại trại giam Tân Lập (quận Hạ Hòa, tỉnh Phú Thọ).
Tìm lại ánh sáng thế cục
Những ngày ở trong tù trả giá cho hành động tội lỗi của mình, anh Công luôn bị dằn vặt bởi nỗi hối hận. Giá như khi đó, anh tĩnh tâm hơn, anh không hàm hồ, thì các con anh tuy thiếu mẹ nhưng còn có cha kế bên.
![]() |
Anh Công “khoe” những con bò do chính tay mình coi ngó. |
Anh Công rưng rưng nước mắt: “Tôi thương các con rất nhiều. Những ngày ở trong trại, các con thường xuyên lên thăm khiến cho tôi xúc động. Tôi nhìn thấy rằng, chúng cần tôi hơn bao giờ hết”.
Năm 2014, nhờ cải tạo tốt, anh Công được đại xá trước thời hạn. Anh bảo, khi bước ra khỏi cánh cổng nhà tù anh tự hẹn với lòng sẽ sống tốt quãng đời còn lại. Anh Công trở về trong sự bao bọc của gia đình, làng xóm. Ba đứa con anh vui mừng ôm bố mà khóc. Nhìn các con, anh quyết khiến cho lại thế cục trên chính mảnh đất quê hương.
“Khi tôi ở trong tù, các con tôi đã biết dạy bảo nhau, chúng càng ngày càng trưởng thành hơn. Đợt tôi đi tù thằng lớn mới học lớp 6, sáng ra nó đi học, chiều xin đi phụ hồ để có tiền mua gạo, nuôi các em ăn học. Tôi thương ba con nhỏ thời kì qua sống cô đơn, tạm trong căn nhà chỉ cần cơn gió cũng thổi bay. Vì thế, tôi phấn đấu sẽ vực lại kinh tế, khiến cho nhà cửa tử tế cho các con”, anh Công tâm can.
Thời gian đầu, anh Công đi khiến cho thuê, khiến cho công để có gạo nuôi con. Rồi anh mượn ruộng của bà con để trồng lúa. Vườn rộng, anh cuốc đất trồng cỏ, sau đó được chính quyền địa phương tạo điều kiện cho vay vốn, anh Công mua bò về nuôi.
“Quả thực, lúc ra trại, với hai bàn trắng tay, tôi cũng sợ mình sẽ ngã quỵ. Nhưng rồi tôi tự động viên mình, đất không chê người mà chỉ có người chê đất thôi, chỉ cần mình nỗ lực khiến cho ăn thì con cái sau này sẽ đỡ khổ. Sống giữa vùng đất khô cằn, thời kì đầu, tôi trồng cây gì cũng chết hết, nhưng cây chết tôi lại trồng lại. Tôi vay mượn khắp xóm lấy tiền mua phân, đạm bón cho đất có dinh dưỡng nuôi cây tươi tốt. Bò không đủ cỏ ăn, tôi cùng ba con lên đồi cắt cỏ, có hôm tôi đi khiến cho từ sáng đến tối mù mới về”, anh Công san sẻ.
Năm nhanh nhất kinh tế vẫn cạnh tranh, hai đứa con anh nhiều lần xin bố nghỉ học nhưng anh không đồng ý. Anh mơ ước con mình được ăn học tử tế. Hàng đêm nằm ôm con trong căn nhà rách nát, anh thương cho số mệnh mình, thương các con vẫn phải sống cảnh thiếu thốn. Khó khăn không khiến cho anh lao tù ngã, sáng sớm anh lại vận chiếc áo đã bạc màu rồi phát xuất đi kiếm tiền.
Cứ thế, sang đến năm thứ 2 khi đàn bò lớn, bò mẹ đẻ bò con, anh đã quy chế bán bớt 4 con bò và vay mượn thêm để lấy tiền xây ngôi nhà mới cho các con đỡ khổ khi mưa gió.
Khi chúng tôi đến, anh Công đang dắt bò ra cho ăn. Nhìn người đàn ông cần mẫn coi ngó của nả của mình, nhìn ngôi nhà nhỏ nhưng cứng cáp của bốn bố con anh Công, có thể thấy, những ngày cạnh tranh nhất trên hành trình khiến cho lại thế cục của anh Công đã lùi xa. Anh đề cập với chúng tôi, trong thế cục ai cũng có những sai trái nhưng cấp thiết là biết tu tạo cái sai. Đối với anh ngày nay, của nả không chỉ có đàn bò, ruộng vườn, mà cấp thiết hơn hết là ba đứa con
Theo ĐSPL
Trả lời
Bạn phải đăng nhập để gửi phản hồi.