Ai sinh ra cũng đều ao ước mình phong túc, đẹp đẽ, khả ái chứ chẳng ai muốn mình nghèo khổ, xấu xí, khuyết thiếu cả. Song, không phải cứ mong là được, ở đời này, ngoài những người có vẻ mặt đẹp thì cũng tất cả có từng ấy người không được ưa nhìn, hay nhiều khuyết thiếu. Hãy cùng nghe Đức Phật dạy về nhân quả đẹp, xấu, giàu, nghèo của đàn bà bên dưới.
Chuyện cô nữ tu ngoại đạo Sundarī và kỹ nữ Cinca có sắc đẹp tuyệt trần nhưng lại mang thân phận thấp hèn, hạ liệt; và cả hai đều bị chết thảm, người thì bị thịt rồi cái thây bị chôn trong đống rác, người thì bị đất rút với nghiệp báo địa ngục; hai sự kiện ấy đã dấy sinh trong lòng hoàng hậu Mallikā không biết bao nhiêu là nghi vấn, về nhân quả đời này, đời kia cũng như sự “bí mật” của nghiệp!
![]() |
Chuyện gì xảy ra ở đời cũng đều có nhân duyên của nó. |
Hôm kia, bà cùng với chừng 1 trăm thị nữ mang theo lễ phẩm đến Kỳ Viên cúng nhịn nhường đức Phật và Tăng chúng; sau đó, bà xin được đảnh lễ, hầu Phật rồi thưa rằng:
– Bạch đức Thế Tôn! Hôm nay cho môn sinh được hỏi về những điểm giống nhau, khác nhau, địa chỉ đến sự đẹp, xấu, giàu, nghèo, sang, hèn của tất thảy nữ nhân trên đời này?
– Cứ hỏi đi, này Mallikā! Đức Phật đáp – Có phải hoàng hậu muốn hỏi về nhân, về quả, về duyên, về báo; mà từ đó, phát sanh những dị, đồng sai khác như trên của nghiệp?
– Thưa vâng, bạch đức Thế Tôn!
Rồi những nghi vấn của hoàng hậu Mallikā được đúc kết, tóm lược lại như sau:
1 – Thứ nhất là do nhân gì, do duyên gì mà trên thiên hạ này có 1 số đàn bà nghĩ đến xấu xí, ngũ quan xiêng lệch, da dẻ sần sùi, khô cằn; tỏa mùi hôi khó chịu, lại còn sống đời nghèo nàn, đói khổ trong thân phận tôi đòi, thấp hèn, hạ liệt làm cho ai cũng muốn hạn chế xa, không muốn thân thiện?
2- Thứ hai, do nhân gì, do duyên gì mà có hạng đàn bà tuy xấu xí như trên nhưng lại sống đời phú quý, có danh vọng, có địa vị cao sang, lộc tài phú túc, cháu con cùng kẻ hầu người hạ đông vui, hưng vượng mãn?
3- Thứ ba, do nhân gì, duyên gì mà có hạng đàn bà có ngũ quan cân đối thẩm mỹ, duyên dáng; sắc đẹp vô cùng xinh đẹp, da dẻ trắng ngà lại tỏa mùi thơm, đi đến đâu ai cũng trầm trồ, tán thán, chiêm ngưỡng; nhưng lại sống đời nghèo túng, thiếu cơm, thiếu áo, chẳng có của nả của cải gì, chẳng có địa vị, danh tiếng gì trong xã hội?
4- Thứ tư, do nhân gì, do duyên gì mà có số đàn bà hầu như toàn diện về ngũ quan, dung nghi và sắc đẹp mỹ lệ như trên; lại còn sống đời phú quý vinh hoa, toàn mãn về của nả của cải, toàn mãn về lộc tài, toàn mãn về địa vị, danh vọng, chồng con, nô bộc, thường được thiên hạ tôn thờ, trọng vọng và chiêm ngưỡng!
![]() |
Ảnh minh họa (nguồn internet) |
Bạch đức Thế Tôn! Vậy là có bốn hạng đàn bà tương tự trên đời này, xin đức Đạo sư từ bi vén mở bức màn tối tăm đang che phủ tâm não của môn sinh, để gỡ rối tất thảy mọi hồ nghi nghi vấn cho môn sinh.
Sau khi nghe xong, đức Đạo sư thuyết giảng rằng:
– Này hoàng hậu Mallikā! Tóm tắt, vậy là có bốn hạng đàn bà. Hạng thứ nhất, xấu xí, đói nghèo và xấu số. Hạng thứ hai, tuy xấu xí nhưng lại phú quý và vinh hoa. Hạng thứ ba, tuy có dung sắc xinh đẹp, mỹ lệ nhưng lại xấu số, đói nghèo. Và hạng thứ tư, vừa có dung sắc xinh đẹp, mỹ lệ vừa được sống trong phú quý, vinh hoa! Như Lai tóm lược tương tự có đúng không, này Mallikā?
– Thưa vâng! Bạch đức Tôn sư!
– Hãy nghe đây, này Mallikā! Hãy nghe và hãy khéo chăm chú, thọ trì, Như Lai sẽ nhắc đây!
Trên thiên hạ này có hạng người đàn bà tính tình bực bội, sân nộ thất thường, tiện lợi nổi cơn lôi đình khi có ai xâm phạm đến, dù chỉ là việc nhỏ nhen, nhỏ nhặt. Một chút gì đó đụng đến “cái ta” của họ, họ liền tức khắc trình bày sự không chấp nhận; thế là cơn nóng giận, sự dữ dằn nghĩ gì nhắc vậy ngay, thường gây thù chuốc oán với người khác.
Không những thế, hạng người nữ này không có đức tin với thiện pháp, không hoan hỷ tạo phước điền, không bao giờ bố thí cơm, nước, hoa quả, thuốc men, vật thơm, dầu trâm, nhu cầu dụng cụ, vải vóc, trang phục, đèn dầu, chỗ ở, chỗ nằm, ngồi… đến chư sa-môn, bà-la-môn hay cho người đói khổ.
Ngoài ra, tính tình họ thường hay đố kỵ, ganh tỵ đối với những người có của nả của cải; đem tâm tỵ hiềm với sự làm cho phước của người khác; ganh tỵ với những người có nhiều lợi lộc, người được quần chúng. # cung kính, mến mộ; và họ còn làm cho nhiều việc trệu quấy, xấu ác khác nữa. Số đàn bà này sau khi thân hoại mạng chung, bị nhiều nghiệp báo rầu rĩ trong bốn ác đạo, ví thử do tác động 1 phước lành nào đó trong dĩ vãng, được tái sanh trở lại làm cho người thì sẽ rơi vào trường hợp hạng đàn bà thứ nhất: Vừa xấu xí, đói nghèo vừa sống đời hạ liệt, xấu số.
– Đệ tử nghe rõ rồi!
– Này Mallikā! Trong thiên hạ này, hạng đàn bà có tính tình hung dữ, dữ dằn, tiện lợi nỗi cơn cuồng nộ như trường hợp thứ nhất; nhưng họ lại có đức tin, có tâm tạo phước điền, biết bố thí vật thực, trang phục đến cho sa-môn, bà-la-môn hay những kẻ cùng cực, đói nghèo.
Hạng nữ này còn có những đức tính tốt khác nữa, là họ không có tâm đố kỵ với những người nhiều lợi lộc; không ganh tỵ với những người được tán dương, khen ngợi, không tỵ hiềm đối với những người được sự cung kính, cúng nhịn nhường. Ngoài ra, họ còn làm cho được nhiều việc đúng đắn, lành tốt khác nữa.
Hạng đàn bà này, sau khi hấp hối thường được sinh vào những cảnh giới tốt đẹp; ngoài ra, ví thử sanh trở lại làm cho người thì sẽ rơi vào trường hợp thứ hai: Tuy thân sắc xấu xí nhưng lại được cao sang, phú quý.
– Đệ tử lãnh hội rồi, bạch đức Tôn sư!
– Trên thiên hạ này có hạng đàn bà không có hoặc ít có tâm sân hận, luôn dịu dàng, từ hòa, mát mẻ, khí sắc luôn háo hức, tươi vui. Nếu có ai lỡ nhắc lời khó nghe, đụng chạm, xúc phạm đến họ, họ cũng không bất bình, không bức xúc, không cuồng nộ; chẳng bao giờ hiềm hận ai, chẳng gây thù chuốc oán với ai.
Tuy nhiên, họ không có đức tin, không có tâm tạo phước điền, không bố thí vật thực, trang phục, chỗ ở đến các hàng sa-môn, bà-la-môn hay những người cơ hàn, đói khổ! Đã thế, họ lại có tâm đố kỵ với người nhiều lợi lộc; ganh tỵ với những người được sự tán dương khen ngợi, được sự thương yêu, ái mộ, cung kính cúng nhịn nhường của người khác; đồng thời họ còn có những hành động sai quấy, xấu ác khác nữa. Hạng đàn bà này sau khi chết, ví thử như tái sanh trở lại làm cho người thì họ rơi vào trường hợp thứ ba: Có sắc đẹp vô cùng xinh đẹp nhưng lại sống đời tối tăm, đói nghèo, xấu số.
– Đệ tử biết nhân, biết quả rồi, bạch đức Đạo sư!
– Trên thiên hạ này, có số đàn bà không có hoặc ít có tâm sân hận, luôn dịu dàng, từ ái, mát mẻ, khí sắc luôn háo hức, tươi vui như hạng người thứ ba ở trên; họ còn có đức tin, có tâm tạo phước điền, biết bố thí vật thực, trang phục đến cho sa-môn, bà-la-môn hay những kẻ cùng cực, đói nghèo.
Hạng phụ này lại còn có những đức tính tốt khác nữa, là họ không có tâm đố kỵ với những người nhiều lợi lộc; không ganh tỵ với những người được tán dương, khen ngợi; không tỵ hiềm đối với những người được sự cung kính, cúng nhịn nhường. Ngoài ra, họ còn làm cho được nhiều việc đúng đắn, lành tốt khác nữa.
Hạng đàn bà này sau khi hấp hối thường sanh vào những cảnh giới tốt đẹp; ví thử sanh trở lại làm cho người thì họ rơi vào trường hợp thứ tư: Có dung sắc vô cùng mỹ lệ mà phước báu về của cải, danh vọng, địa vị, chồng con, nô bộc thảy đều toàn mãn; được mọi người cung kính, quý trọng.
![]() |
Ảnh minh họa (nguồn internet) |
Sau khi giải thích, phân tách rõ nhân quả của bốn hạng đàn bà trên đời, đức Thế Tôn kết luận như sau:
1- Do tính tình bực bội hay bức xúc, nhiều sân hận, dễ chuốc oán, sinh thù, mặt mày luôn càu nhàu, bẳn gắt: Chính chúng là nhân, là duyên, tạo nên hạnh nghiệp, sinh ra nghiệp báo có khuôn mặt xấu xí, ngũ quan xiêng lệch, da dẻ sần sùi, tỏa mùi hôi khó chịu, khó nhìn, khó ưa.
2- Do không có đức tin, không có giữ giới, không biết bố thí: Đó chính là nhân, là duyên, là hạnh nghiệp đưa đến nghiệp báo có đời sống cùng cực, đói khổ, thiếu cơm, rách áo.
3- Do có tâm đố kỵ, ganh đua, tỵ hiềm đối với những người có địa vị, danh vọng, của cải: Đó chính là nhân, là duyên, là hạnh nghiệp đưa đến nghiệp báo thấp hèn trong thân phận nô bộc, thị tỳ, nô lệ, dâm nữ… là thang bậc hạ liệt nhất trong xã hội.
4- Do ít có tâm sân hận, luôn dịu dàng, từ hòa, mát mẻ, khí sắc luôn háo hức, tươi vui: Đó chính là nhân, là duyên, là hạnh nghiệp đưa đến nghiệp báo có sắc thân xinh đẹp, da dẻ mịn màng, tỏa mùi thơm, ngũ quan cân đối, tuyệt mỹ như là hiện thân ngọc nữ trên đời này vậy.
5- Do có đức tin, có tâm tạo phước điền, biết bố thí vật thực, trang phục đến cho sa-môn, bà-la-môn hay những kẻ cùng cực, đói nghèo: Đó chính là nhân, là duyên, là hạnh nghiệp tốt lành cho nghiệp báo sang giàu, phú túc, hưng vượng mãn lộc tài.
6- Do không có tâm đố kỵ với những người nhiều lợi lộc; không ganh tỵ với những người được tán dương, khen ngợi; không tỵ hiềm đối với những người được sự cung kính, cúng nhịn nhường; không những thế, họ còn làm cho được nhiều việc đúng đắn, lành tốt khác nữa: Đó chính là nhân, là duyên, là hạnh nghiệp đưa đến nghiệp báo cao sang, đạt địa vị, danh vọng tối thắng mà thiên hạ ai cũng kính trọng, tôn quý!
Đấy chính là sáu nhân, sáu duyên, sáu hành nghiệp đưa đến sáu nghiệp báo, sáu cảnh ngộ với ngũ quan, dung sắc, tài lộc, địa vị, danh vọng khác nhau.
ST
Trả lời
Bạn phải đăng nhập để gửi phản hồi.