Chị Trần Thị Trang (SN 1989, Hà Nội) nhắc về việc phải bán cả nhà, đi vay tiền khắp nơi để trả nợ cho chồng. Có cuộc sống gia đình hòa thuận, thế nhưng chồng chị Trang luôn “dở chứng”, không chịu thương chịu khó, không chịu cần lao khiến cho ăn. Thậm chí khi đi khiến cho về mệt chị Trang lại còn bị chồng chửi bới, mặc dầu chồng đang ở trên đất ba má vợ cho và nhà kế bên là bố và chị gái của chị Trang. Bao nhiêu tiền nong khiến cho được, tiền ba má cho, chị đều phải mang đi trả những khoản nợ “như chúa chổm” của ông chồng lười khiến cho, ham chơi.
|
Cô gái trẻ Trần Thị Trang phải trả nợ cho chồng. |
Một người đàn bà khác có gần chục năm trả nợ thay chồng là bà Đỗ Thị H. (55 tuổi, Yên Lập, Phú Thọ). Bà H. nhắc, từ ngày sống cùng nhau, chồng bà mới lộ rõ tính ăn chơi, lười khiến cho và mang nhiều món nợ.
“Chồng nợ nhiều quá chủ quán lại đến nhà tôi tậu đòi: “Trả nợ cho chồng đi, không có tiền thì để nó ở nhà, đã nghèo còn sĩ”. Tôi nuốt nước mắt vào trong, có bao tiền lại mang đi trả nợ cho chủ quán. Mặc dù chồng không đánh đập, chửi bới vợ con nhưng tôi luôn phải còng lưng trả nợ thay. Nhiều lần không có tiền trả nợ, chồng tôi bị người ta đánh, mỗi lần như thế tôi lại cố…”, bà H. bùi ngùi san sớt.
Nhưng rồi không chịu đựng được cảnh tiền được bao lăm lại mang đi trả nợ đến đấy, bà H. từng bế con về nhà ba má ở. Còn chồng bà khi chơi hết tiền lại đến van vỉ bà quay về và hứa hẹn sẽ đổi thay.
Thương con thiếu đi tình cảm của người cha, lớn lên bị bạn bè cười chê, bà đồng ý dung thứ quay về nhà để vun vén cho gia đình. Nhưng chỉ được 1 thời kì thì người chồng lại “ngựa quen trục đường cũ”.
|
Bà H. san sớt về cuộc sống với chồng “chúa chổm”. |
“Nợ nần nhiều không có tiền trả, chủ nợ đến nhà tôi, có thứ gì quý giá là mang đi hết. Đợt ấy vào đúng vụ gặt, tôi phải gửi con cho mẹ đẻ để đi gặt từ lúc tờ mờ sáng. Lúa mới mang về chưa kịp phơi khô đã có người mang bao tải đến xúc hết vác đi. Họ kể để gán nợ cho chồng tôi. Năm ấy, gia đình tôi không còn hạt thóc nào phải đi ăn đong từng ngày, sang nhà mẹ đẻ xin gạo về nấu cháo cho con nhỏ. Con khát sữa, nhà không có cơm ăn, cái đói nghèo đeo bám nhưng chồng tôi không nhận ra mà chỉ lao vào ăn chơi, ăn nhậu.
Tôi nhẫn nhục, chịu đựng cho đến khi đứa con thứ 2 chào đời được 3 tháng, chủ nợ lại 1 lần nữa tậu đến nhà, khi ấy trong nhà không còn đồ đoàn gì đáng giá, thóc lúa chưa đến vụ thu hoạch, tôi đành đi vay anh em, bạn bè lấy tiền đưa cho họ không thì chồng sẽ lại bị người ta đánh.
Nợ nần ngày 1 chồng chất nhưng anh ta vẫn không tỉnh ngộ ra, tôi đành phải đi khắp các quán quanh co làng dặn họ đừng cho chồng tôi ăn nợ nữa. Anh ta về mắng chửi tôi thậm tệ, kể tôi là người vợ láo xược, dám đi bôi xấu chồng khắp nơi. Dù mang tai mang tiếng ác, nhớ tiếc chồng cả miếng ăn tôi cũng hài lòng”, bà H. tâm tư.
Rồi rút cuộc, chẳng thể tiếp diễn sống trong cảnh quanh co năm trả nợ thay chồng, bà khiến cho đơn ly dị và hài lòng 1 mình nuôi con.
Cũng giống như bà H. cuộc thế bà Nguyễn Thị T. (58 tuổi, Cẩm Khê, Phú Thọ) phải ngậm đắng nuốt cay suốt năm tháng đi trả nợ cho chồng. Món nợ này chưa dứt, món nợ khác lại “kéo” đến. Mỗi lần nợ nần nhiều quá, ông lại trốn vào với “vợ hai” tận Bình Phước để bà ở nhà gồng mình lên lo tiền trả nợ.
Theo lời bà T. nhắc, bà sinh được ba cô phụ nữ, chồng bà lấy cớ đó để chán đời, thường xuyên vắng nhà. “Ông ấy cứ lấy cớ đi khiến cho ăn xa bắt tôi đưa tiền, nhưng bản tính là lấy tiền đi xuống Hà Nội chơi bời. Tiêu hết tiền là ông ta về nhà. Không những thế, ông ấy còn đi vay nặng lãi để lấy tiền ăn chơi. Từ đó tôi biết thế nào là lãi ngày, thế nào là trả nợ thay chồng”, bà T. nhắc.
“Nợ ngày 1 chồng chất, lãi mẹ đẻ lãi con, chồng tôi lao vào lô đề đánh bài, không hiểu thế nào số nợ lên tới tram triệu. Tôi chỉ muốn gào khóc, trách bản thân mình, trách chồng, thương con. Tôi đành mang sổ đỏ lên nhà băng vay tiền để trả nợ cho ông ta, còn những khoản nợ ngoài tồn đọng, tôi đi đến từng nhà xin khất nợ để mẹ con tôi khiến cho trả sau. Gánh nặng đè lên đầu vợ con, nhưng ông ta không đổi thay, vẫn thể diện, tụ tập, chơi bời, tiêu pha, đối xử tệ bạc với vợ con. Nghĩ tới gia đạo khốn khổ của bản thân là tôi muốn chết, không thiết sống nữa”, bà T. bi quan kể.
Mai Thu (Theo Đời sống luật pháp)
Trả lời
Bạn phải đăng nhập để gửi phản hồi.