Hình ảnh nữ bệnh nhân 18 tuổi trong chiếc áo thun đỏ dễ thương và quần đen, mái tóc gọn ghẽ sạch sẽ, nằm trên chiếc giường đẩy được đưa ra khỏi cánh cửa phòng bệnh vừa mở, luôn trong tâm khảm chàng sinh viên y học năm cuối Nguyễn Thanh Sang, nay là 1 thầy thuốc nội trú. 2 năm đã qua, ánh mắt trìu mến đầy lòng hàm ơn của thiếu nữ khi chia tay các y thầy thuốc điều trị cho mình để lên xe cứu thương đi về nơi cuối thế cuộc vẫn làm cho thầy thuốc Sang nhớ mãi.
Năm 2014, nữ bệnh nhân nhập viện Chợ Rẫy (TP HCM) vì ho và sốt cao. Cô gái không biết rằng đó là khởi đầu chuỗi ngày cuối đời nhiều nỗi đau. Bác sĩ chẩn đoán cô mắc bệnh lupus ban đỏ. Ròng rã 6 tháng, bệnh nhân được thầy thuốc khoa Nội khớp, Nội tâm thần, Nội thận… trông nom. Bệnh lupus đã biến chứng suy đa cơ quan.
Bệnh nhân được chuyển sang khoa Nội tim mạch vì tràn dịch màng ngoài tim, đè sụp thất trái. Bác sĩ chỉ định rút dịch, vận mạch vì sợ bệnh nhân suy tim cấp. Chiều 11/1/2015, bệnh nhân được đặt nội khí quản vì suy hô hấp, độ bão hòa oxy mao mạch giảm dần. Trong khi ba má xót xa cho đàn bà buồn rầu nên không muốn đặt nội khí quản thì bệnh nhân lại yêu cầu thầy thuốc hãy tiến hành.
“Tôi chưa từng thấy bệnh nhân nào khi đặt nội khí quản mà lại tỉnh ngộ 1 cách hoàn toàn bỗng dưng nhìn thầy thuốc. Ánh mắt chứa đựng sự cảm thông trước sự bất lực của bác sĩ với căn bệnh hiểm ác của em cũng như cái giới hạn của y học”, thầy thuốc Sang san sớt. Khi đó anh là sinh viên y năm 6 đang kỳ tập sự ở Bệnh viện Chợ Rẫy.
Đêm, bệnh nhân bị thiếu nước, thiếu dịch, áp huyết tụt dần nhưng chẳng thể đặt ống thông tĩnh mạch trọng tâm vì thân thể đã quá phù và cổ nhiều vết tiêm do những lần đặt chiến bại trước đó. Đường truyền tĩnh mạch đùi là con đường hiếm hoi cuối cùng, được xem là duy nhất đưa thuốc vào thân thể để giữ sự sống cho em. Các thầy thuốc lo lắng bảo nhau: “Nếu bệnh trở nặng thì việc hồi sức sẽ rất gian khó”.
![]() |
Ảnh minh họa: abcnews |
Huyết áp bệnh nhân khởi đầu tụt nhanh. Cậu sinh viên năm cuối cứ chạy ra chạy vào đo áp huyết 5 phút 1 lần và lần nào anh cũng buộc lòng ghi vào giấy má bệnh án của cô gái trẻ 3 chữ “Theo dõi tiếp”. Bên ngoài cửa phòng bệnh, người cha ngoài 50 tuổi của bệnh nhân cứ im người trong những cơn nấc từ lồng ngực. Đây không phải lần trước tiên ông nghe thầy thuốc đào tạo về tiên lượng xấu của con.
Cậu sinh viên Sang khi ấy quy định ngồi ở khoa Nội tim mạch trông chừng cho bệnh nhân. “22h tối, tôi quan sát mọi người trong khoa, cứ mỗi lần trông thấy em lòng tôi lại 1 lần nữa chùng lại”, thầy thuốc Sang vẫn không quên cảm giác khi ấy. Huyết áp bệnh nhân giảm sâu, Sang báo cho thầy thuốc trực. “Đành hài lòng thôi. Bây giờ cách độc nhất vô nhị nâng áp huyết lên là truyền dịch nhưng không có con đường truyền, tim thì đang bị chèn ép, còn thuốc vận mạch thì đã tiêu dùng hết rồi…”, thầy thuốc trực kể.
Cô gái nhìn Sang, rồi viết gì đấy vào 1 tờ giấy nhờ người mẹ với đôi mắt đỏ hoe đưa thầy thuốc. Dòng chữ nguệch ngoạc với tâm nguyện: “Xin thầy thuốc cho con về chùa. Con muốn được nghe kinh Phật và mất ở đó“. Lặng người trong phút chốc, Sang hỏi ước nguyện của người thân và họ cũng đồng ý cho đàn bà về chùa. Bình oxy, điều dưỡng trông nom tại nhà được chuẩn bị tức tốc. Giấy xuất viện được in liền.
23h đêm ấy, mọi việc chuẩn bị đã hoàn tất. Cô gái được thay đồ để về chùa. 6 tháng trời nằm trong bệnh viện, cô chưa 1 lần được về nhà. Có lẽ đây là lần xa nhà lâu nhất và cũng là chuyến đi xa cuối cùng của đời em. Việc Sang có thể làm cho độc nhất vô nhị là đo lại áp huyết của bệnh nhân. 5 phút trước đó áp huyết đã tụt rất phải chăng, giờ lại không đo được.
Cánh cửa phòng bệnh mở ra, chiếc giường đẩy xuất hiện với bên trên là cô gái trẻ trong chiếc áo thun đỏ xinh xắn và chiếc quần đen. Bên cạnh cô có ba má, ông bà ngoại, điều dưỡng và Sang. Ánh mắt cô gái nhìn mọi người rất trìu mến. Trước khi được đưa lên xe cấp cứu, cô lại nhìn mọi người với tấm lòng hàm ơn. Các thầy thuốc không ai giấu được vẻ bất lực và âu lo.
Chiếc xe rời viện đưa cô gái về chùa. Các y thầy thuốc lại quần quật trong công việc thông thường, lao vào cuộc chiến giành sinh mệnh cho những bệnh nhân khác nhưng lòng không hạn chế khỏi cảm giác trĩu nặng. Một chị điều dưỡng bỗng gợi lại chuyện, rằng đó là đàn bà độc nhất vô nhị của hai vợ chồng. “Từ sáng cô bé đã biết là sẽ không qua khỏi nên khuyên dăn ông bà, ba má nhớ sống tốt và bảo tàng khỏe khoắn. Bố mẹ hãy đẻ em trai để đừng bị bệnh giống như đàn bà. Em ấy muốn được nghe kinh ở chùa lần cuối”, nữ điều dưỡng tâm can.
Chiếc tượng Phật nhỏ màu vàng luôn mang theo trong những ngày điều trị bệnh, cô gái để lại viện. 5h sáng hôm sau, người nhà báo tin em ấy khuất núi, nhẹ nhõm ra đi trong sự yên bình, ấm áp và chở che của Đức Phật. Phút cuối em không khóc, chỉ xin lỗi vì chưa thờ phụng được ba má mà đã ra đi.
Với cậu sinh viên y học khi ấy, chuyện về nữ bệnh nhân trẻ này là bài học của sự mạnh mẽ và hài lòng tranh đấu với căn số. “Mỗi khi mỏi mệt, tôi vẫn nhớ lại câu chuyện ngày cũ để bước tiếp. Câu chuyện vẫn khiến tôi đau nhói mỗi khi đọc lại và hình ảnh cô bé 18 tuổi vẫn hiển hiện rất rõ”, Sang hiện là thầy thuốc nội trú san sớt.
Theo VNE
Trả lời
Bạn phải đăng nhập để gửi phản hồi.