Dù giàu hay nghèo vợ chồng nào cũng ao ước có được 1 đứa con, nhưng đời người có bao giờ được như ý muốn. Gia đình vợ chồng Giang – Tuấn thuộc vào hộ nghèo nhất trong vùng, vật chất thiếu thốn đành rằng, nay cả hai vợ chồng lại mắc bệnh vô cơ nên cầu nguyện có được mụn con là chẳng thể. Hai vợ chồng nghèo chỉ biết dựa vào nhau mà sống, sống với nhau bằng tình cảm.
Ở trong làng cả hai chỉ sống nhờ nghề khiến thuê, ai thuê gì khiến nấy, bất chợt có người thuê thì vợ chồng cầy cuốc mảnh ruộng, mảnh vườn sau nhà. Nếu chỉ để sống qua ngày thôi thì Giang, Tuấn sẽ cứ mưu sinh tương tự ở cái nơi làng quê hẻo lánh này đến hết đời. Thế nhưng, Giang lại hi vọng 1 cuộc sống hơic, tốt đẹp hơn, đặc thù cô hi vọng sẽ có 1 mụn con dù là con nuôi. Giang bàn với chồng, đóng cửa nhà để đó, lên đô thị thuê nhà, kiếm việc lập nghiệp, sau này có thời cơ mà xin được đứa con nuôi thì tốt biết mấy “Mình có khỏe khoắn ở đâu mà chả sống được, ở làng quê này ai cũng biết mình nghèo túng chả ai người ta cho mình nhận con nuôi đâu”. Nghe vợ đề cập vậy, Tuấn cũng gật đầu đồng ý.
Sáng hôm sau đúng như chỉ tiêu đã bàn, vợ chồng Giang đóng cửa lại, tay đẫy bắt xe lên đô thị mong mua được cuộc sống mới. Với những người tay trắng như vợ chồng giang thì chẳng điều gì có thể hù dọa được họ, ở quê bao công việc khó nhọc họ đã trải qua hết, lên đô thị công việc có đáng chi. Tuấn xin vào khiến thợ xây, phụ hồ, 1 ngày cũng kiếm được đôi trăm, còn Giang xin đi rửa bát thuê. Trừ hết tiền ăn nhậu, thuê nhà thì cuối tháng cả hai cũng bỏ ra được chút tiền khiến vốn. So với ở quê có nhẽ cuộc sống trên này thích hợp với vợ chồng Giang hơn.
Hơn 1 năm trôi qua, vợ chồng Giang vẫn sống với nhau tương tự, nhiều lần Giang chạnh lòng khi nghĩ đến con cái, thấy người ta đưa con đi học, đi chơi là Giang lại khóc. Thương vợ, nhưng không biết khiến thế nào, Tuấn vẫn cứ lặng lẽ 1 mình dò xem ở đâu người ta cho nhận con nuôi, mua xem nghèo như mình có đủ điều kiện nhận con nuôi không…
Sau 1 thời kì dài, Giang nghe đề cập đi nhặt ve chai, buôn sắt vụn kiếm lời lắm nên cô bỏ việc rửa bát, mua cho mình chiếc xe đạp cũ ngày ngày đi bới rác, lượm ve chai, mua phế liệu, cái gì tiêu dùng được cô cũng cố chở về nhà. Đến cuối tháng cô tính toán thiệt hơn thì đúng là nghề lượm ve chai tuy có khó nhọc nhưng thu nhập hơi hơn. Cô tích cóp từng đồng lẻ 1 để mong sau này may mắn xin được đứa con nuôi thì còn cái mà nuôi con.
![]() |
Lên 5 tuổi Vui đã cùng mẹ mưu sinh với nghề lượm ve chai. (Ảnh minh họa). |
Giang lượm lặt ve chai nghe đâu gần giảng đường có đứa trẻ lọt lòng bị bỏ rơi, nghi là của sinh viên lỡ dại sinh ra rồi đem bỏ, cô thương bé lắm, nhưng cũng mừng lắm vì đây là thời cơ để cô có thể khiến mẹ. Giang bỏ luôn cả buổi lượm lặt ve chai chỉ lẽo đẽo theo sát xem họ đua bé về đâu, rồi tới đó nài người ta cho cô nhận đứa trẻ khiến con nuôi.
Sau gần 1 tuần nài xin, nài, chung cuộc Giang cũng được khiến mẹ hợp pháp của đứa trẻ bị bỏ rơi đáng thương ấy. Quanh khu trọ của Giang ai cũng thương cho cảnh ngộ ngang trái của hai vợ chồng nên mọi người đều chung tay giúp đỡ, người cho quần, cho áo, người mua cái này, cái kia cho, có người đang nuôi con nhỏ thì kiêm luôn phần sữa. Cũng nhờ có thế mà Giang nhẹ nhàng phần nào. Người ta đề cập “trời sinh voi ắt sinh cỏ”, căn phòng trọ chật chội hai vợ chồng thuê giờ đây ngày nào cũng đầy ắp tiếng cười.
Tuấn đặt tên cho đứa đàn bà là Vui, anh hi vọng đứa con của mình lúc nào cũng vui vẻ như cái tên vậy. Khi con bé Vui lên 5 tuổi Giang đưa con đi lượm ve chai cùng, cũng thương con nhưng Giang đành phải khiến vậy mong sao có thể kiếm thêm thu nhập để sang năm cho con đi học, chứ chờ mong vào đồng bạc khiến thuê của chồng không thôi thì không đủ được.
May mắn là con bé Vui rất ngoan, lanh lẹ, sáng tạo. Càng lớn Vui càng sáng tạo, lanh lơi, và đáng yêu. Thoáng qua, con bé Vui ngày nào đã học hết cấp 3, việc học của con Giang, Tuấn chẳng hề lo lắng vì con bé vốn sáng tạo, thành tích luôn đứng top 1 của lớp, bao năm ăn học đều giành được học bổng, nên vợ chồng Giang cũng đỡ phần sức ép.
18 năm trôi qua, Vui chẳng hề biết mình chỉ là con nuôi của ba má, chỉ cho đến khi chính Giang đề cập cho Vui nghe sự thật, Giang không muốn giấu đàn bà, vì cô biết nó đủ lớn để hiểu, để có quyền được biết sự thật. Thế nhưng, khi biết mình chỉ là con nuôi của ba má thì Vui càng cảm động, càng yêu thương ba má hơn, Vui đề cập, chưa bao giờ cô có ý định mua lại gia đinh ruột của mình “Họ có yêu thương con thì họ đã không vứt bỏ con, con bái tạ họ đã sinh ra con, nhưng con càng bái tạ, bái tạ ba má vì đã nhận nuôi con, đã cho con được khiến đàn bà ba má” – Vui nghẹn ngào ôm mẹ khóc nấc.
Thế đó, trong cuộc sống này chỉ cần tôi và quý hơich hàng dành ra những tình cảm tình thật thì thứ mà tôi và quý hơich hàng thu lại được là những nụ cười hạnh phúc. Vợ chồng Giang, Tuấn đã không ngại ngần hi sinh cả cuộc thế cho đứa con không phải mình sinh ra, nhưng tình cảm hai người dành cho đàn bà là thật, là thứ tình cảm gia đình linh nghiệm, và thứ mà họ nhận được sau hơn hai mươi năm hi sinh là 1 cô đàn bà xinh đẹp, giỏi giang, có hiếu.
Theo lời đề cập của Phượng Vân/ĐS&PL
Trả lời
Bạn phải đăng nhập để gửi phản hồi.