Bỗng hóa trọc vì ung thư
Cuộc nhắc chuyện của chúng tôi với những bệnh nhân tại khu nhà đang ký tạm trú – Bệnh viện K hạ tầng Tân Triều diễn ra trong nước mắt. Hầu hết những bệnh nhân ở đây đều quấn khăn kín đầu vì muốn che đi mái đầu đã rụng tóc sau khi truyền hóa chất, xạ trị, số tương đốic để đầu trần với loe hoe vài sợi tóc.
Đang sải bước trong khu nhà, chúng tôi bắt gặp 1 người nữ giới trạc tuổi lục tuần với vẻ mặt khắc khổ của 1 người dân cày chân chất. Trên manh chiếu cũ trải ở hành lang, cô nằm co quắp 1 góc. Khi chúng tôi hỏi chuyện, cô chẳng thể dặn dò vì những lần hóa trị đã vắt kiệt lực lực.
Mái tóc ngày nào giờ rụng hoàn toàn, có sức sống suy kiệt, kiên cường tranh đấu là vậy nhưng con con đường chữa trị của cô còn nhiều gian lao phía trước. Không chỉ có bệnh tật mà nỗi lo gánh gồng cuộc sống cũng đè nặng lên đôi vai và giấc ngủ hàng đêm.
Đối với những người mắc bệnh ung thư, hóa trị là bí quyết chẳng thể thiếu trong việc điều trị, đặc thù là ung thư đã ở công đoạn lan rộng và di căn. Việc điều trị hóa chất dù rằng giúp xoá sổ tế bào ung như nhưng cũng sẽ gây tác động đến những tế bào lành, gây nên những tác dụng phụ như nôn mửa, thiếu máu, kém chất lượngm tiểu cầu, hư nhược, rụng tóc…
Việc mang trong mình căn bệnh ung thư không chỉ làm cho người bệnh phải chịu đựng những kham khổ về mặt thể trạng mà còn là những mất mát to lớn về mặt ý thức. Với các chị, các bà,… mái tóc là thứ mang lại vẻ đẹp ngẫu nhiên và trình bày sự hiền dịu, việc từ bỏ mái tóc đen mượt trên đầu là điều đề nghị phải làm cho dù họ chẳng hề muốn.
Đối với bệnh nhân nữ mắc bệnh ung thư, mái tóc đen dài bị rụng đi là nỗi mất mát lớn
Những cú sốc về vẻ ngoài dị biệt, sự thiếu tự tín, có những lúc tự ti bởi sự kỳ thị đã làm cho những nữ giới này mất đi sức mạnh và sự lạc quan để tranh đấu với bệnh tật trên 1 chặng con đường dài. Chặng con đường đó đòi hỏi ở chính họ 1 nghị lực phi thường gấp trăm nghìn lần.
Với các cô gái trẻ, chẳng may mắc căn bệnh ung thư thì chuyện lần đầu cắt bỏ mái tóc, hầu như ai cũng nuối tiếc nuối. Em Nguyễn Bạch Yến (15 tuổi) vốn có mái tóc dài, luôn được em tết tương đối cầu kỳ. Em bị bệnh suy tủy xương, được thầy thuốc dặn dò về việc cắt tóc để xạ trị nhưng tới lần thứ 3 cô gái trẻ ấy mới đồng ý. Và những ngày đầu khi có kiểu tóc ngắn mới, tối nào chiếc gối đầu của em cũng thấm ướt những giọt nước mắt.
Cô Nguyễn Thị Tịnh (mẹ của Yến) cho biết, Yến đã tranh đấu với căn bệnh ung thư suốt 6 năm qua, đồng nghĩa với việc suốt 6 năm ròng, em sống trong sự tự ti với mái đầu trọc. Những đợt xạ trị khiến cho tóc em rụng dần. Lần sớm nhất nhìn cái đầu trọc trong gương, em đã khóc nức nở, về sau đến soi gương em cũng không dám. Nhờ mọi người an ủi, giờ đây Yến cũng hiểu về tình hình trong công đoạn điều trị, em đã nhờ mẹ mua sẵn 1 chiếc mũ phòng tới khi tóc ngắn sẽ tổ. “Con bé động lòng lắm, nó vốn thích tóc dài, khi nào cũng bảo phải nuôi tóc dài để được tết, được tạo kiểu nhưng đột ngột bệnh ập đến, tội nghiệp quá”, cô Tịnh thì thào nhắc.
Chẳng những vậy, với các chị đã làm cho mẹ thì chuyện “đầu trọc” thậm chí càng khiếp sợ hơn gấp bội. “Lần sớm nhất truyền hóa chất, tôi chuẩn bị tâm lý tóc mình sẽ bị rụng. Bước tới đợt truyền hóa chất lần hai, tôi thấy tóc khởi đầu rụng, nhưng không rụng quá nhiều, tôi thoáng mừng vì có nhẽ tóc mình rụng ít. Nhưng chỉ 1 tuần sau đó, tóc tôi đã rụng gần hết. Thấy tôi tương tự, cả nhà đều lo lắng, các con tôi rất sợ, không dám gặp mẹ. Ban đầu tôi đã vô vọng, nhưng rồi tôi quy chế thân thiện con, nhắc với các con để chúng hiểu mẹ bị bệnh nên tóc mẹ rụng. Khi mẹ hết bệnh rồi tóc mẹ sẽ mọc lại. Dần dần các con tôi cũng hiểu và chúng lại quấn mẹ như xưa. Đấy là động lực to lớn giúp tôi tranh đấu với căn bệnh ung thư này”, 1 bệnh nhân nghẹn ngào san sẻ.
Phụ nữ, dù bạo bệnh, thì cũng luôn mong mình xinh đẹp
Còn rất nhiều người phải đối diện với căn bệnh ung thư quái ác, nhưng bằng nghị lực sống phi thường họ đã làm cho nên những kỳ tích để lại cho cuộc thế. Trước mắt họ dù là những cơn đau vật vã, dù là những đợt xạ trị, hoá trị rụng tóc, lả người, dù là nằm bẹp trên giường với những cảm nhận đớn đau nhức buốt tận các tế bào giết da thậm chí phải cắt hết những gì cần cắt, dẫu vậy sự sống cũng chẳng thể kéo dài quá 2 năm, 3 năm,…
Nhưng sau phần lớn, họ vẫn gắng sức để tranh đấu cùng bệnh tật. Gia đình đã giúp họ nuôi sống ý thức không có sinh lực sau những ngày tháng đằng đẵng sống trong tâm cảnh của 1 người biết trước được ngày tận thế của đời mình. Mái tóc dài đen nhánh, dịu dàng hay kiểu tóc ngắn năng động, phong cách đều là 1 phần tự hào của nữ giới. Tuy nhiên sau công đoạn hóa trị, niềm tự hào ấy của các bệnh nhân ung thư lại loáng thoáng và rơi rụng dần.
Theo các thầy thuốc lúc chưa truyền hóa chất, những cơn sốt khiến cho thân thể người bệnh đổ mồ hôi, mái tóc có thể từng rất dài, rất dày và đẹp, giờ cũng sẽ bết lại, chua nồng. Trong khi đó, họ đang yếu phải tránh tắm rửa, lâu ngày tóc sẽ trở thành nơi tiềm ẩn những mầm bệnh. Vì thế, cắt để có mái tóc gọn ghẽ là biện pháp vừa làm cho mới, vừa thẩm mỹ cho người bệnh.
Ở phía hành lang bệnh viện, những bệnh nhân, ai ai cũng khuôn mặt rầu rĩ, người thì lo lắng chờ kết luận từ thầy thuốc, người thì thất thần khi biết mình đã mang căn bệnh tử thần. Nhưng với chị, 1 bệnh nhân trạc tuổi ngoài 35, khuôn mặt chị lại ánh lên sự lạc quan tương đốic hẳn bao bệnh nhân tương đốic. So với những bệnh nhân đang điều trị ở đây thì chị là 1 người đặc thù. Chị liên tục quay sang những người bệnh kế bên hỏi han, nhắc chuyện và an ủi họ. Sau mấy lần đối diện với cái chết, chị vẫn là người nữ giới biết làm cho đẹp.
Chị nhắc, mỗi sớm thức dậy, chị vẫn không quên kẻ chân mày, không quên xoa 1 ít phấn lên khuôn mặt. “Không phải mình cầu kỳ, kiêu sa gì đâu, chỉ là để cho đỡ sợ khi đứng trước gương thôi mà. Tôi tự nhủ bản thân phải kiên cường lên. Phụ nữ thì dù có bị bệnh vẫn cần phải đẹp, phải có niềm tin, để tiếp thêm sức mạnh cho riêng mình và cho cả người thân nữa chứ”. Nói rồi chị kéo mái tóc kém chất lượng đang tổ trên đầu xuống khoe với các bệnh nhân tương đốic.
Người ta sẽ dễ nhớ tới 1 hình ảnh của bệnh nhân ung thư với cái đầu trọc lóc do tóc rụng trong thời kì điều trị hóa chất. Những mất mát này là những thương tổn không gì có thể bù đắp lại được. Cuộc đời mà họ biết trước rằng, sẽ có 1 ngày rất gần ở phía trước họ phải rời xa, buông bỏ. Có lẽ khi rơi vào tình cảnh oái ăm, người ta mới thấy trân trọng những gì mình đang có. Là nữ giới, qua những cuộc nhắc chuyện ấy, tôi hiểu cảm giác của các chị lúc này. Mỗi sợi tóc rụng xuống là kỳ vọng sống của họ ngày 1 mỏng đi. Với những người nữ giới không may mắc căn bệnh hiểm nghèo, dù trong bất kỳ tình cảnh nào, mong ước lớn nhất cuộc thế họ là luôn thấy mình thật đẹp.
Chia tay các chị, ra về, tôi trùng hợp gặp hình ảnh 1 người đàn ông mang theo bộ tóc kém chất lượng vào tặng vợ. Đó là món quà nhân kỷ niệm ngày cưới của quý tương đốich. Anh muốn đưa vợ ra ngoài ăn những món chị vẫn thường thích nhưng chị khước từ vì tự ti với mái tóc đã rụng gần hết. Hiểu vợ, thương vợ, anh đã mua tặng chị món quà đó để chị được thấy lại mái tóc dài ngày xưa của mình và tự tín cùng anh ra ngoài dạo chơi. Thấy vậy, phần lớn mọi người trong phòng bệnh đều nhìn nhau, yên ổn im. Hình ảnh ấy cứ khiếp sợ tôi cho đến tận hiện tại…
Theo Hoa Nguyễn/PLVN
Trả lời
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.