‘Đi khắp trần thế không ai tốt bằng mẹ’ – câu kể này có nhẽ chẳng bao giờ là sai. Bởi mẹ dù mẹ có nghèo có đói, có thiếu thốn đến đâu thì vẫn luôn dành cho con mình tình ái thương lớn nhất, gắng công nhịn ăn nhịn mặc để cho con được đủ đầy nhất có thể.
Bà mẹ nào cũng yêu con là điều chẳng thể phủ nhận nhưng không phải bà mẹ nào cũng có cách biểu đạt giống nhau. Mỗi đứa con trưởng thành lên đều gắn liền với những ký ức về mẹ. Đó có thể là những lúc nâng niu, yêu thương, chiều chuộng nhưng đó cũng có thể là những trận đòn roi hay những cảnh huống ngang trái giữa mẹ và con. Để rồi khi lớn lên, khi những đứa con rời xa vòng tay mẹ, lại thấy nhớ…
![]() |
Nhân dịp Ngày của mẹ, trên khắp mạng xã hội, nhiều bạn trẻ đã nhắc lại những câu chuyện xưa về mẹ mình như là để biểu đạt tình cảm, cũng như 1 cách để tỏ lòng bái tạ. Đó nghe đâu đều là những câu chuyện đáng nhớ, giờ trở thành như 1 ký ức đẹp chẳng thể xóa nhòa.
Trong đó, câu chuyện của facebooker Thanh Thanh nhận được nhiều sự chú ý khi nhắc về những kỷ niệm thú vị về mẹ mình qua giọng văn khôi hài. Trong câu chuyện của cô gái trẻ không chỉ nhắc về người mẹ đã cô công sinh thành ra mình mà còn có cả người mẹ nuôi.
Không chỉ chọn nhắc về điều hay, cái đẹp của mẹ, facebooker này còn kể về những lần bị mẹ phạt hay những cảnh huống oái ăm xảy ra giữa 2 mẹ con. Đó có thể là những lần bị mẹ đẻ tuyên bố ‘nhặt ở thùng rác về’ hay bị mẹ phạt ‘nhốt vào bếp núc’ hoặc bị mẹ ‘bỏ quên ở quán chè’… Còn với mẹ nuôi, cô có vẻ được nuông hơn khi được ‘mẹ 2’ mua mì, làm cho bánh nếp cho ăn. Kết thúc câu chuyện, cô gái đúc rút ra rằng, dù 2 mẹ có 2 Phong cách khác nhau, có sự quan tâm khác nhau nhưng tóm lại ‘2 mẹ có yêu em’.
Dù mẹ có cách biểu đạt này hay biểu đạt khác, đó có thể không phải là sự nâng niu, đó có thể không phải là lời kể yêu thương nhưng sâu thẳm trái tim, bất cứ người mẹ nào cũng đều muốn dành điều tốt cho con.
![]() |
Câu chuyện về 2 người mẹ được facebooker Thanh Thanh san sẻ |
Dưới đây là nguyên văn dòng san sẻ của Thanh Thanh về 2 người mẹ của mình:
Mẹ Một:
* Mẹ bảo chả yêu em mấy. Ngày xưa mẹ bảo trông thấy em ở thùng rác, buồn tay nên mang về nuôi. Hồi ấy em tự ti lắm. Đi ckhá về lần nào cũng đứng chống nạnh trước cửa: ‘Thế con đẹ (đẻ) hay con nuôi’. Được công nhận: ‘Con đẹ’; em mới chịu vào nhà.
*Mẹ không hay đánh em. Thường thì hư quá, mẹ mới cáu vả rụng cả răng. Có lần đau thương nhất là mẹ nhốt em vào bếp, mà em chả làm cho gì quá quắt. Đợt ấy em đang là đại ca xóm; có thằng đàn em bị anh Cường cạnh nhà ăn hiếp, nó méc em. Thì em đi cứu nó. Đại trượng phu ai chả vậy. Tất nhiên em đi cầm theo hung khí là con dao tém (dao lam) cạo râu của bố. Chứ hồi ấy như con fake bén, oánh sao lại. Em chỉ vô tình vung tay khá cao, thế mà anh Cường đứt tay rồi khóc lóc, mũi dãi ròng ròng. Em bị đòn. Sau 1 hồi nức nở trong bếp, mẹ em mở cửa rồi ôm lấy bảo ‘Ai bảo hư’; mẹ đâu có hiểu rằng: Em dấn thân vào giang hồ nó vô tình lắm.
* Mẹ em hay quên. Mấy lần mẹ đèo em đi chợ, đặt em ngồi đợi hàng chè bác Nhung. Em nhẩn nha ăn từng hạt đỗ, ăn nhanh sợ hết. Thế nào mà từ sáng đến trưa, mặt đần ra như ngỗng ị vẫn không thấy mẹ trở lại đón về, em nhủ: ‘Quả này dạt nhà đi bụi rồi’. Trưa trờ trưa trật em lếch thếch đi bộ về nhà. Hóa ra mẹ em quên (quên đón hay quên là nhà từng có em thì không rõ).
* Mẹ chả bao giờ mang quà đến nhà cô giáo. Chỉ có dắt em đi nhà cô rồi cô cho quà mang về. Năm lớp 6 học lớp cô Hằng. ‘Mọi sự xảy ra đều là điều nên xảy ra’. Thật đấy. Thế nào mẹ đến nhà cô đúng hôm em được 0 điểm. Cô vừa thấy mẹ em méc luôn: ‘Hôm nay Hồng Thanh được 0 điểm. Lần sau nhớ học bài nhé’. Mẹ em kinh ngạc lắm: ‘Ô sao nó bảo bữa nay không có điểm cô?’ Về nhà em đã huấn luyện ‘Thì không có điểm tức thị không có điểm nào. Là 0 điểm đấy mẹ’. Thế nào mà mẹ em chả chịu hiểu.
* Lớn lên rồi mẹ em bảo: ‘Tao đã biết mình sai lắm. Ngày xưa mải làm cho ăn không chăm lo cho mày. Giờ để tao bù đắp’. Thế nào mà đi học xa nhà; cứ lần nào em mò về; mẹ chưa trông thấy em đâu nhưng nghe thấy tiếng, mẹ mừng rỡ reo lên: ‘A, con điên đã về’. Em không thấy được bù đắp cho lắm.
![]() |
Ảnh minh họa |
* Đợt này em đi làm cho lâu lâu mới về, em ngủ với mẹ. Tưởng mẹ vẫn muốn bù đắp; em nghịch chán lên giường ngủ lăn quay. Thế nào mà mẹ dựng dậy:
– Mày mắc màn đi.
– Thôi, mẹ ngủ sau mẹ mắc đi.
– Không, mày dậy mắc màn đi. MẶT MỤN MẮC MÀN ĐI.
Đành vậy thôi. Ai bảo mặt em nhiều mụn.
* Em ở xa; 9 tháng 10 ngày mới về ckhá nhà mấy hôm. Còn toàn gọi điện. Cứ 3 hôm không gọi thì mẹ em nạp 100.000 đồng; gọi sang chửi đủ 3 phút rồi tắt máy. Thế mà có hôm gọi nhỡ mấy lần không thấy mẹ nháy lại, em dỗi. Mẹ bảo ‘Tao không thèm nghe’. Thế là nào?
Còn nhiều chuyện lắm, cơ mà suy cho cùng thì em đúng là con đẻ thật, nhìn giống lắm. Thế là được rồi.
![]() |
Ảnh minh họa |
Mẹ Hai:
Mẹ không đẻ ra em, mà lại mẹ có nuôi em mấy ngày rồi, dù em ăn khá tốn.
* Hôm ấy, từ trường bay là em đi thẳng về nhà mẹ. Tạt ngang tuyến phố cắt vội cái tóc cho gọn ghẽ, ai ngờ nó là quy định sai trái nhất của em. Em cắt kiểu tóc Cách Cách mà nhìn còn xấu hơn a hoàn. Chắc mẹ nhìn chán lắm.
* Có hôm em với mẹ đi chợ bán bí. Mẹ đèo bao bí đi trước; em lạch cạch xe đạp đi sau. Trên tuyến phố ra chợ, bán được gần 1 nửa. Đi được 1 đoạn, mẹ bảo em giới hạn xe, có vẻ bí mật không thể bật mí lắm. Hóa ra mẹ bảo em tậu chỗ nào vất quả bí thối đi. Hí hí. Em hoàn tất nhiệm vụ. Mỗi tội ra chợ ngồi mòn mông em chả bán được quả nào.
* Mẹ thích ăn mì gạo (bánh đa). Mẹ bảo mẹ ăn suốt ngày cũng được. Mà em thì thích ăn mì tôm hơn. Thế là sáng hôm sau đã thấy mẹ mua cho 1 thùng mì Hảo Hảo để góc nhà. Em sướng quá; mang cả thùng mì đi xuất khẩu cần lao; lại thành đặc sản. Em nổi máu buôn, định ép giá anh em, thế nào sau lại thôi.
![]() |
Ảnh minh họa |
* Mẹ hay đi thể dục buổi tối. Đôi giày mẹ đi cứng chân. Em hứa hẹn mua đôi giày mềm cho mẹ đi đỡ đau chân. Sau rồi chả mua được, gọi điện cho mẹ hỏi cỡ chân để mua gửi về mà mẹ cương quyết không “tiết lộ thằng ngồi trong đống rơm”. Vậy là em lại không giữ được lời hứa hẹn. Em tự thấy mình điêu 1 cách đáng yêu.
* Có hôm mẹ làm cho bánh nếp, trong có nhân đậu xanh dừa, vỏ có trộn gấc chín màu hồng hồng. Mẹ đồ đỗ lên rồi trộn tuyến phố, trộn dừa, thơm 7 gian nhà 3 gian bếp. Nhìn mắt em hau háu đứng ngó, mẹ mới bảo: ‘Cái Thanh ăn đi, đỗ chín rồi đấy’. Em giật thột, giấu tiệt cái muôi đỏ xúc cơm em cầm múc ăn vụng nãy giờ. Chả biết mẹ có thấy ngót không.
Thế nào mà hồi em đi 2 mẹ khóc (không biết vì buồn quá hay vì mừng quá). Cơ mà suy đi nghĩ lại thì chắc là 2 mẹ có yêu em.
Nói dài dòng thì tóm lại là Em Yêu Mẹ!
Theo Đất Việt
Trả lời
Bạn phải đăng nhập để gửi phản hồi.