Bà Nguyễn Thị Gia bên căn nhà xiêu của mình tại xã Xuy Xá (Mỹ Đức Hà Nội)
25 tuổi bế con rời nhà chồng
Về gia đình bà Nguyễn Thị Gia (SN 1961, tại xã Xuy Xá, Mỹ Đức, Hà Nội) vào 1 buổi trưa hè oi ả, ra tiếp đón chúng tôi là 1 người con gái với thân hình nhỏ thó, nước da đen sạm, trên áo xống vẫn lấm lem bùn đất vì vừa đi cấy lúa về.
Dù bận việc đồng áng nhưng khi chúng tôi hứa hẹn tới thăm nhà để sắm hiểu về tình cảnh của gia đình, ngay từ sáng sớm bà Gia đã gọi điện hỏi han để chuẩn bị cơm cháo.
“Sáng nay cô cấy nốt ít lúa nên các cháu về cô không chuẩn bị được gì. Cô cắm cơm rồi trưa nay các cháu ở lại đây ăn với cô bát cơm nhé, nhà có mình cô buồn lắm”, bà Gia vừa đề cập vừa bê chiếc mâm bên trên đặt 1 nồi chè đỗ đen và 1 đĩa hoa quả ra trước hiên nhà.
“Các cháu đi tuyến phố có mệt không? các cháu ăn cốc chè, hoa quả cho mát”, bà Gia mời chúng tôi rồi hấp tấp chạy đi lấy thêm cốc nước và 1 xô đá tới. Dáng vẻ tất bật của người con gái nghèo nhưng hiếu khách khiến cho chúng tôi xúc động.
Ngồi trước hiên căn nhà 2 gian đã xiêu, bà Gia đề cập với chúng tôi về thế cuộc đầy gian truân, số đen của mình. Bà xuất thân trong gia đình cạnh tranh, cuộc sống khó nhọc từ nhỏ.
Vừa mới trưởng thành, bà lập gia đình với người đàn ông ở xã kế bên rồi sinh được 2 người con trai. Tuy nhiên, hạnh phúc chẳng tày gang, chung sống với nhau được 1 thời kì ngắn, bà Gia và chồng ly hôn.
“Hai vợ chồng chia tay khi cô mới 25 tuổi đầu, tòa án khắc phục thằng đầu ở với bố và dì (vợ hai của chồng bà Gia) còn thằng Bằng (Nguyễn Văn Bằng, con thứ 2 của bà Gia – PV) ở với tôi”, bà Gia rớm nước mắt đề cập lại chuyện cũ.
Người chồng chóng vánh sắm được hạnh phúc mới bên người con gái khác, còn bà Gia bế Bằng khi đó mới khoảng 1 tuổi trở lại thôn Đoài sinh sống.
Tuy nhiên, tai họa tiếp diễn ập xuống đầu bà Gia khi Bằng ốm thập tử nhất năm 1 khiến cho tay chân bị co giật. Dù tình cảnh cạnh tranh nhưng với tình ái thương con rất mực, bà chạy vạy vay mượn tiền để chữa bệnh cho con. Cuối cùng bệnh tình của Bằng cũng thuyên giảm, nhưng cánh tay trái của Bằng mãi mãi bị teo lại chẳng thể phục hồi.
Người mẹ nghèo thương con quy định ở vậy, không đi bước nữa vì nghĩ rằng hiện tại bà là chỗ dựa độc nhất vô nhị cho con trai mình. Bà Gia hùi hụi khiến cho ăn, tiết kiệm từng đồng để lo cho Bằng ăn học. Những tấm giấy khen học trò chuyên nghiệp của cậu con trai hiếu học mỗi ngày 1 dầy lên càng tiếp thêm động lực cho người mẹ nghèo nồng nhiệt vì con.
“Bằng nó chăm học lắm, lúc nào tôi cũng thấy nó học, rỗi rãi lại xin tiền mẹ đi mua sách về đọc. Ngày mùa bận rộn biết con sức khoẻ yếu nên tôi chẳng bao giờ bắt nó khiến cho việc gì khó nhọc, thế nhưng thương mẹ nó vẫn thi thoảng nấu cho mẹ bữa cơm, nồi cháo.”, bà Gia nhớ lại.
Mỗi khi đề cập đến người con trai hay căn số kém may mắn của mình là bà Gia lại không cầm nổi nước mắt
Học hết cấp 3, bà Gia khuyên con nên đi khiến cho hoặc học nghề chứ không nên học đại học vì nghĩ gia đạo nhà nghèo, không có đủ giá bán để nuôi.
“Thấy tôi đề cập thế nhưng nó không chịu, nó bảo tay con bị tật nên chẳng thể khiến cho ruộng được, nó xin tôi cho nó đi học để sau này kiếm tiền bằng con chữ. Thế rồi thương con, tôi lại an ủi nó ôn tập để thi đại học”, nước mắt người mẹ già chực trào ra khi nhớ về người con trai hiện đang ở trong tù.
Ngày giấy báo Bằng trúng tuyển 1 trường đại học danh tiếng ở Hà Nội, cả thôn xóm ai cũng trầm trồ, ngưỡn chiêu mộ nghị lực của chàng thanh niên khuyết tật, khâm phục tấm lòng nồng nhiệt vì con cái của người mẹ nghèo.
Tấm bằng tốt nghiệp đại học của Bằng vừa là niềm kiêu hãnh nhưng cũng là nỗi đau của người mẹ nghèo
Sau hai niên học đại học, Bằng lại tiếp diễn khiến cho cả thôn Đoài kinh ngạc bởi nhận được học bổng du học tại trường đại học Minh Tuyền ở Đài Loan.
Tuy nhiên, Bằng cần 1 khoản tiền lớn để đi học. Vậy là bà Gia đành dứt ruột bán đi 1 phần đất ông bà để được hơn 200 triệu để lo cho tiếp diễn con tuyến phố học thức. Mỗi tháng bà Gia lại phải tích góp, vay mượn tiền gửi sang cho con ăn tiêu, học hành.
Hai năm du học xa nhà, trở về với tấm bằng tốt nghiệp đại học Minh Tuyền (Đài Loan) khiến cho bà Gia kiêu hãnh và đặt rất nhiều kỳ vọng. Bà Gia tưởng rằng, bao công sức, khó nhọc nuôi con suốt hơn 20 năm trời sắp đến ngày được đền đáp. Thế nhưng, bà không ngờ rằng, lúc con ra trường cũng là lúc tấm thảm kịch đau lòng sắp đổ xuống gia đình bà.
————————
Theo Dân Việt
Trả lời
Bạn phải đăng nhập để gửi phản hồi.