Và thầy luôn tâm niệm “đời chẳng có gì là bất công nếu chúng ta thực sự có chí”.
Từ cậu bé bụi đời…
![]() |
Võ sư Lê Hoàng Mai đã từng có một quá khứ bụi đời, siêu quậy. Ảnh: Duy Phong
Đã hơn 15 năm trôi qua, võ sư Lê Hoàng Mai vẫn còn bồi hồi, nổi da gà mỗi khi nhắc lại thời bỏ nhà đi bụi, ăn cơm chợ, ngủ lề đường để rồi bị bệnh lao “vật” cho suýt chết.
Gặp võ sư Mai, trong một phòng tập nhỏ ở Cung Văn hóa Lao động TP HCM, khi tất cả các võ sinh vẫn đang hăng say tập luyện, người thầy ấy đứng nép một góc ăn vội chiếc bánh mì lót dạ. Đôi tay sạm màu, in hằn những sóng gió của thời gian và tuổi thơ nhiều gian khó.
Ngồi bệt xuống tấm thảm xanh của lớp võ, thầy Mai chậm rãi kể về cuộc đời, về số phận và về những bước ngoặt làm thay đổi cuộc đời mình. Sinh ra trong một gia đình có 8 anh chị em, thầy Mai là con thứ ba trong gia đình, phía dưới còn 5 người em nheo nhóc. Cả gia đình thầy sống với gia đình người bác ruột trong một mái nhà gần chợ Bà Chiểu mà theo lời thầy nếu về đông đủ ngồi cũng đã chật nhà chứ chưa nói đến chuyện nằm ngủ.
Cuộc sống gia đình khó khăn, ban ngày đi học ban đêm thầy lại xách rổ đậu phộng đi bán quanh quéo xóm. Trước cuộc sống bức bách, khi học hết lớp 9, thầy Mai đã bỏ nhà đi bụi cùng đám bạn trong chợ, ai mướn gì làm nấy và sẵn sàng đánh đấm nếu ai dám thách đố.
![]() |
Vượt qua khó khăn, những rào cản tâm lý, đến với nghề võ như một sự tình cờ đã được định trước. Ảnh: Duy Phong
Cuộc sống bụi đời khó khăn còn hơn lúc ở nhà, ăn bờ ngủ bụi, phơi mình dưới sương gió cả năm trời và những trận “tay đôi, hội đồng” đã làm nên sự gan lỳ nơi thầy. Nhưng rồi, thầy mắc bệnh ho lao, mỗi lần ho đều ho ra máu… cho đến đột nhiên thể lê bước nổi cũng là lúc mẹ thầy tìm được.
“Tôi vẫn còn nhớ khoảng khắc cuộc đời ấy, bà ôm tôi vào lòng bằng đôi tay gầy gò, hai dòng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt hốc hác. Tôi cảm nhận được giọt nước mắt mặn chát của mẹ vì thương con. Và tôi đã khóc như bà”, vị võ sự bùi ngùi nhớ lại.
Khi ở giữa hai làn tinh quái sự sống và cái chết và tình mẫu tử linh nghiệm, đứa trẻ bụi đời ngày ấy như nghiệm ra được ý nghĩa ở cuộc đơi này. “Khi về trong vòng tay mẹ, tôi nguyện xin sẽ sống đàng hoàng giả sử lành bệnh. Giống như ông trời nghe được tiếng tôi nên dần dà căn bệnh nan y cũng ngày một thuyên giảm và tôi khỏi hẳn”, thầy Mai nhớ lại
… trở thành người thầy đáng kính
![]() |
Người thầy luôn tận tâm, hết mình với những em nhỏ tất nguyền. Ảnh: Duy Phong
Khi khỏi bệnh, thầy đã hứa với mẹ sẽ học một nghề n ổn định để phụ giúp gia đình. Nhưng nghiệp võ lại đến chàng trai trẻ như một cơ duyên đã được định sẵn.
“Trong một lần đi học về, ngang qua một phòng tập võ, tôi bị thu hút bởi những chiêu thức mà khi ấy tôi gọi nó là thế võ “rối như tơ vò”… Rồi ngày nào cũng thế, cứ canh giờ đó để ghé mắt qua khe cửa nhỏ… cho đến khi tôi quyết định gom góp tiền để xin vào lớp võ”, thầy nhắc với giọng khoái trá.
Vì gia đình khó khăn, vừa gom góp để học văn hóa vừa học võ nên thầy chẳng thể xoay đâu ra tiền để học tháng thứ hai. Thầy trầm ngâm nhớ lại: “Cuộc sống của tôi như nhận được nhiều may mắn hơn người khác, biết hoàn cảnh tôi khó khăn võ sư Ngô Khắc Hoàng (năm nay thầy đã ngoài 60 tuổi) đã cho tôi tiếp tục được đi học mà không phải đóng thêm tiền. Khoảnh khắc ấy vẫn luôn là một giá trị to lớn đối với cuộc sống của tôi, vì vào thời điểm đó, ngoài mẹ ra thì chưa ai cho không tôi thứ gì trên đời cả”.
Càng học anh càng ngộ ra một điều, võ thuật không phải thứ để lấn áp người khác mà là công cụ để nâng đỡ tất cả mọi người, giúp con người ta người đoàn luyện không mệt mỏi và điềm đạm hơn. Cũng từ những tư tưởng thiết thực được “sư phụ” và môn akido truyền dạy, thầy đã mở ra những lớp dạy võ miễn phí cho những trẻ em nghèo, khuyết tật và trẻ em mắc bệnh tự kỷ.
![]() |
Một bệnh nhân tự kỷ trong lớp dạy của thầy Mai. Ảnh: Duy Phong
Là một người có nhiều va chạm với xã hội, lại có một người em trai tật nguyền nên hơn ai hết võ sư Lê Hoàng Mai hiểu được những khó khăn mà những người tật nguyền phải đối mặt. Từ đó, thầy nghiên cứu rồi biên soạn ra những giáo án dạy võ biệt lập, thiết thực, thích hợp với từng đối tượng có khiếm khuyết thân thể khác nhau.
“Tôi nghe nhiều người nói về thầy Mai và quyết tâm mang con đến đây để gửi. Hồi mới đầu cũng không tin tưởng lắm nhưng chỉ sau hai tháng con tôi đã có rất nhiều biểu hiện tích cực và thay đổi từng ngày. Cả gia đình tôi đều biết ơn thầy Mai vì trước đó chúng tôi gần như tuyệt vọng vì đưa con đến đâu chữa trị cũng đều không mang lại hiệu quả”, phụ huynh của một học viên bị bệnh tự kỷ rất phấn khởi chia sẻ.
Đến nay, võ sư Mai đã giúp đỡ cho rất nhiều trường hợp số xui, từ người khiếm thị đến các trường hợp bị cụt tay, cụt chân, người bị hội chứng Down, trẻ tự kỷ… Thầy luôn tâm niệm rằng, nhiệm vụ của mình không đơn thuần là người thầy đứng lớp mà phải là 1 người anh, một người bạn biết yêu thương thân thiện và tận tâm mới có thể giúp họ vượt qua những khó khăn ở cuộc sống.
“Cuộc sống là phải biết chia sẻ. Khi nhận được một, tôi chia sẻ một, nhận được hai tôi chia sẻ hai, không ai trên đời đều hoàn hảo cả, quan trọng nhất là chúng ta biết cho đi, mọi thứ sẽ trở nên giản đơn hơn rất nhiều”, anh Mai tâm sự.
Duy Phong
Theo VNM – PL.XH
Trả lời
Bạn phải đăng nhập để gửi phản hồi.