Tốt nghiệp trường đại học bậc nhất trong nước, có ba mẹ hậu thuẫn nên chưa từng rơi vào cảnh phải lo cơm áo gạo tiền nhưng Tô Tô vẫn tự kết liễu cuộc thế mình bằng cách khiêu vũ từ tầng 21. Ai cũng thắc mắc nguyên cớ gì khiến cho cô gái trẻ đưa ra quy định đau lòng này, nhưng khi mua hiểu ra người ta mới thấy Tô Tô đáng thương hơn đáng trách rất nhiều.
Khi còn sinh tiền, Tô Tô được bố mẹ vô cùng kỳ vọng. Cái tên của cô được đặt ra với mơ ước sau này sẽ ưu tú hơn người. Nhất là khi bà Lưu Văn lại đứng đầu Vụ Quản nguyên nhânanh nghiệp đô thị Đại Liên (Liêu Ninh), chồng là cán bộ đắt tiền trong hệ thống nhà nước – toàn những người có chức, có quyền và học vấn hơn người nên ông bà luôn muốn con mình ở trong top những người hoàn hảo nhất.
Thế nhưng, đời lại vốn chẳng như mơ. Ngay từ khi sơ sinh, Tô Tô đã chậm hơn bạn bè cùng trang lứa rất nhiều. Con nhà người ta 1 năm 7 tháng tuổi đã biết chạy biết khiêu vũ, còn phụ nữ họ vẫn đi chưa vững.
Ngoài việc chậm biết đi, năng lực nhắc của bé Tô Tô cũng không thường ngày. Khi những đứa trẻ cùng tuổi tương đốic đã biết gọi “cô, dì, chú, bác”, bé vẫn chưa thể gọi lừng danh “mẹ, cha”. Điều này khiến cho hai vợ chồng vô cùng lo lắng. Nhưng điều khiến cho bà Lưu Văn thất vọng nhất là khi Tô Tô đi học tiểu học. Chỉ cần những bài tương đối khó 1 tẹo, bé đều không khiến cho được.
Bà quy định cho phụ nữ sử dụng đủ các loại dược phẩm, thuốc thang bồi dưỡng không phờ phạc hay bơ phờ, mỗi ngày đều bắt bé uống. Tuy nhiên, chẳng những thành tích học tập không tiến bộ, mà lại khiến cho bé dậy thì sớm. Mới học lớp 4 tiểu học mà Tô Tô đã có kinh nguyệt. Chỉ đến khi thầy thuốc khuyên dăn rất mực, bà mới chịu từ bỏ việc cải thiện não bộ cho bé bằng thuốc.
Chưa dừng lại ở đó, bà tiếp diễn mời rất nhiều thầy cô giáo về dạy riêng cho phụ nữ, bố trí thời kì học kín mít mỗi ngày. Lần này Tô Tô đã không khiến cho bà thất vọng. Cô đã đứng thứ nhất trong kì thi học kì I năm lớp 5 tiểu học, 1 việc xưa nay chưa từng có.
Vì thế Tô Tô được cô giáo chọn đại diện cho lớp tham dự kì thi học trò chuyên nghiệp toàn gianh giới. Vậy nhưng cô bé không giành được quyền tư vấn 1 câu nào trong kì thi, bởi Tô Tô chưa kịp hiểu thắc mắc thì những học trò tương đốic đã giành quyền tư vấn trước rồi.
Việc này đã được cô ghi lại trong nhật ký của mình: “Mình vốn dĩ bức xúc chậm với mọi việc. Mình lúc nào cũng là người vướng chân mọi người. Nhưng mẹ lại không chịu bằng lòng điều này. Mẹ cho rằng bố mẹ đều chuyên nghiệp giang ưu tú tương tự thì khiến cho sao có đứa phụ nữ ngốc nghếch như mình được? Mình không biết giả định có bố mẹ hoàn hảo như mình, mọi người có cảm thấy hạnh phúc không, nhưng mình thực sự không vui, không vui chút nào. Có lẽ bố mẹ cũng xót xa vì mình nhiều lắm…”.
Sau cú sốc đầu đời, phải cạnh tranh lắm Tô Tô mới thi đỗ cấp 2. Bà Lưu Văn tiếp diễn sử dụng tiền để mời những cô giáo chuyên nghiệp nhất Đại Liên đến dạy cho phụ nữ. Qua sự chỉ bảo nồng nhiệt của họ, Tô Tô hiện nay chỉ cần nhìn qua đề bài là đã biết cách khiến cho. Thành tích học tập luôn nằm trong top 5 của lớp. Cầm tờ bảng điểm của phụ nữ, mẹ toại nguyện nhắc với cô: “Cuối cùng mẹ cũng mua thấy đứa phụ nữ sáng tạo chuyên nghiệp giang của mẹ rồi”.
4 năm sau, Tô Tô tiếp diễn khiến cho bố mẹ nở mày nở mặt khi thi đỗ cấp 3 với thành tích đứng thứ 24. Song trong kỳ thi đầu năm, cô lại chẳng thể vượt qua 1 cách vô cùng khó hiểu. Lo lắng cho kết quả học tập của cô, cô giáo hứa hẹn mẹ cô đến để bàn bạc cụ thể. Mẹ cô đã cực kì không vui khi nghe thầy vô ý nhắc rằng, thầy nghi ngờ việc Tô Tô thi đỗ vào trường là do biết trước đề. Bà thậm chí không tương đốich khí mà nhắc rằng: “Dựa vào câu nhắc này, tôi có thể kiện thầy tội huỷ báng!”. Sau đó bà đã kéo cô giáo đến chỗ hiệu trưởng ba mặt 1 lời. Cuối cùng cô giáo đành phải nhận lỗi với bà. Nhân dịp này, bà liền đề nghị với hiệu trưởng: “Hiệu trưởng, thầy cũng thấy cô giáo có định kiến với phụ nữ tôi, vậy thì khiến cho sao có thể khiến cho chủ nhiệm cho nó được. Việc này tôi có thể không báo lên Bộ Giáo dục, nhưng tôi muốn con tôi được chuyển sang lớp tốt hơn.”
Lớp tốt hơn chính là lớp chọn chuyên nghiệp nhất của trường. Cô bé đáng thương Tô Tô vốn dĩ đã không theo kịp các bạn nay lại chuyển sang lớp chọn. Vì thế chưa đầy 1 tuần sau, 1 cô bé xưa nay luôn nghe lời đã giãi tỏ với mẹ: “Con muốn nghỉ học!”. Nghe vậy, mẹ cô sửng sốt đến sững người, nhìn cô chăm bẳm. Tuy nhiên Tô Tô có vẻ đã hạ cố gắng: “Bài thầy cô giảng con hoàn toàn không hiểu, chương trình cấp 3 quá khó đối với con. Con muốn nghỉ học và chuyển sang học điều dưỡng. Sau này con muốn khiến cho việc ở viện dưỡng lão.” Lời nhắc của phụ nữ suýt chút nữa khiến cho bà tức chết.
Cha cô, Lương Quân cũng khuyên mẹ cô thử trang nghiêm nghĩ suy về ý muốn của phụ nữ. Nhưng đều vô bổ, mẹ cô vô cùng không thay đổi quan điểm: “Những đứa trẻ tương đốic thấp kém hơn vạn lần cũng có thể thi đỗ đại học, vì sao Tô Tô nhà ta lại chẳng thể? Em nhắc cho anh biết, Lương Quân, trừ khi em chết, giả định không phụ nữ tôi và các bạn đề nghị phải học đại học, hơn nữa còn phải là trường tốt nhất!”
Ông trời quả nhiên không phụ lòng người, năm 2003, Tô Tô thi đỗ vào trường Đại học Khoa học Chính trị và Luật pháp Trung Quốc. Giây phút nhận được giấy báo trúng tuyển, mẹ cô đã khóc vì vui sướng. Còn cha cô cũng xúc động nghứa hẹn ngào nhắc với mẹ: “Đều nhờ có em!”
Đại học mở ra 1 cuộc sống mới cho Tô Tô. Cô gái trẻ những tưởng có thể tận hưởng cuộc sống không bị bố mẹ quản. Thế nhưng, ông trời lại dập tắt hi vọng đó của cô. Kì học nhanh nhất chấm dứt với việc Tô Tô là người độc nhất trong lớp không đạt đề nghị.
Do vậy, đại học với cô cũng không tương đốic gì cấp 3. Bởi mẹ lại bắt cô học và học. Tâm sự trong nhật kí, Tô Tô đã sử dụng từ “đáng thương” để nhắc về mối quan hệ giữa cô và mẹ: “Người mẹ sáng tạo sinh ra đứa phụ nữ ngốc nghếch, quả là đáng thương! Đứa con ngốc nghếch có 1 người mẹ quá sáng tạo, đề nghị cao, cũng thật đáng thương!”.
Vào tiệc chia tay chấm dứt 4 năm đại học, Tô Tô đã uống tương đối nhiều rượu. Bài phát biểu tốt nghiệp của cô khiến cho không ít bạn bè xúc động: “Tốt nghiệp rồi, các bạn ngồi đây hẳn đều nóng lòng bước ra xã hội tự thân lập nghiệp. Còn đối với tôi, việc vui nhất chính là, may quá, không phải học nữa rồi. 16 năm, 16 năm đèn sách, thật sự quá mệt rồi! Đã có nhiều lúc tôi kiệt lực tưởng muốn chết đi…”
Nhờ vào quan hệ, mẹ đã xin cho Tô Tô vào 1 doanh nghiệp luật chuyên về tố tụng hàng hải ở Đại Liên. Người điều hành của cô là trạng sư có tiếng trong lĩnh vực, đề nghị vô cùng nghiêm khắc đối với cấp dưới.
Ngày nhanh nhất đi khiến cho, sếp giao cho cô gửi email cho 1 quý tương đốich hàng bên Canada công bố tiến triển vụ kiện cáo và đề nghị họ gửi tài liệu cho mình.
Nhiệm vụ này đối với người tương đốic mà nhắc có nhẽ rất thuần tuý, nhưng có chút cạnh tranh với Tô Tô. Bởi vì cô không chuyên nghiệp ngoại ngữ, hơn nữa luật hàng hải cũng không phải là chuyên lĩnh vực của cô. Vì thế có nhiều chỗ trong mail cô không hiểu. Biết sếp bận, cô đành thử nhờ 1 đồng nghiệp tương đốic. Nhưng câu tư vấn cô nhận được lại chỉ là: “Tôi bận lắm, việc mình thì tự mình khiến cho đi!”.
Chiều tối khi điều hành quay về, Tô Tô báo cáo việc này với ông. Quản lý có phần không vui nhắc: “Không biết sao không nhờ đồng nghiệp giúp? Em biết muộn 1 ngày là tổn thất bao lăm phí huê hồng không?”. Tô Tô thành thực nhắc rằng đồng nghiệp quá bận để giúp cô. Lúc này điều hành trở thành tức giận: “Bình thường cô không chịu kết duyên quan hệ thì họ dựa vào đâu mà giúp cô? Chẳng lẽ để tôi phải dạy cô cách nhờ giúp đỡ nữa à?”.
Nước mắt không giới hạn tuôn rơi trên khuôn mặt cô. Tô Tô có thể cảm nhận được hàng trăm ánh mắt của các đồng nghiệp đang đổ dồn về phía mình. Lúc này cô chỉ có 1 nghĩ suy độc nhất: Sẽ chẳng có ai coi trọng cô nữa.
Về đến nhà, cô nhắc với mẹ: “Mẹ, con không muốn khiến cho việc ở doanh nghiệp này nữa. Công việc thực sự quá sức với con”. Mẹ nghe vậy tức thì nổi giận: “Đường con đường là sinh viên tốt nghiệp đại học chính quy, mới đi khiến cho có 1 ngày, con nhắc thế không thấy hổ hang hả?”
Vẫn như trước đây, cho dù có không bằng lòng thế nào, Tô Tô cũng đành nghe theo ý mẹ.
Ngày 25 tháng 12 năm 2007, doanh nghiệp đơn vị tiệc Giáng sinh. Đây là dịp tốt để mọi người biểu hiện nhân kiệt và mở mang quan hệ. Đủ các loại kĩ năng được đem ra trình diễn. Đến lượt mình, Tô Tô vắt óc nghĩ cũng không biết mình nên trình diễn cái gì. Cô đứng ngây ngốc trên sàn diễn, chung cuộc cô đành đọc 1 bài thơ Đường. Kể từ sau ngày hôm đó, Tô Tô có thể cảm nhận rõ ràng cô trở thành “người vô hình” trong doanh nghiệp. Quá chán nản, cô lại muốn mất việc. Ước muốn độc nhất của cô là về quê dạy tiểu học.
Thế nhưng mẹ lại 1 lần nữa cướp mất mơ ước của cô: “Làm việc ở doanh nghiệp này con mới có thời cơ mua được đối tượng tốt. Yên tâm đi, chỉ cần con không từ chức, thì với địa vị và quan hệ của cha con, họ sẽ không bao giờ đuổi việc con đâu.”
Kết quả, vào 1 buổi chiều, cô gái trẻ đã khiêu vũ lầu tự vẫn từ tầng 21 của doanh nghiệp, và chết ngay tại chỗ. Mãi mấy ngày sau, mẹ cô mới mua thấy bức thư cô để lại. Bức thư chỉ vỏn vẹn mấy dòng ngắn ngủi: “Cha! Mẹ! Con vẫn luôn nỗ lực để trở thành người như bố mẹ mơ ước, nhưng con không khiến cho được. Con quá mệt, mệt vì luôn phải gồng mình sống 1 cuộc sống không thuộc về mình. Con biết con không được sáng tạo, sự ưu tú chuyên nghiệp giang của người tương đốic như đang cười nhạo vào sự thấp kém của con. Thật sự kiệt lực rồi, đến lúc ngơi nghỉ thôi. Có lẽ ở bên kia con sẽ mua được những người giống như con, thấp kém ngốc nghếch nhưng sống thật sự vui vẻ.”
Những lời này như mũi dao đâm vào tim người mẹ già, khó mà nguôi ngoai. Đến lúc này bà Lưu Văn mới trông thấy sai trái của mình khi khiến cho phụ nữ không được sống theo ý muốn dẫn đến kết cục đau lòng.
Giờ đây, bà không chỉ mất phụ nữ mà còn phải ôm nỗi hối hận cho tới cuối đời. “Ta đã sai ngay từ khi khởi đầu. Tại sao ta không trông thấy điều đó sớm hơn. Xin lỗi phụ nữ yêu quý của mẹ. Mẹ thật lòng xin lỗi con” – bà Lưu Văn chỉ kịp thốt lên những câu chữ ngắn ngủi trước khi ngút lịm.
Vẫn biết thành công luôn là chỉ tiêu mà bố mẹ hướng đến để mong con cái đạt được nhưng không phải ai cũng có thể đi đến cái đích ấy. Thay vì bắt chúng đi theo 1 lịch trình đã vạch sẵn, sống 1 cuộc sống không có tiếng cười, vì sao các bậc phụ huynh không để chúng khiến cho những gì mình thích. Bởi chỉ có tương tự, chúng mới mua thấy hạnh phúc thực sự, cũng là thành công ma lanh nhất trong cuộc thế.
Nhật Linh/Theo Thethaovaxahoi.vn
Trả lời
Bạn phải đăng nhập để gửi phản hồi.