“Hôm nay vào nhé”. Đằng sau mấy từ ngắn gọn đó chứa đựng 1 tin tức vô cùng đặc trưng: Hôm nay sẽ thi hành án tử hình với 2 tử tù là Nguyễn Xuân Diệu (sinh năm 1990; trú tại đội 6, phường Plei Kần, quận Ngọc Hồi, tỉnh Kon Tum) và Nguyễn Mạnh Dương (sinh năm 1979; trú tại đội 7, phường Plei Kần, quận Ngọc Hồi, tỉnh Kon Tum). Cả hai tử tù này đều bị kết án với tội danh giết mổ người với những thủ đoạn vô cùng mọi rợ.
Ngược về những khoảng thời kì trước, khi hai tử tù này phạm tội, Trường hợp của tử tù Nguyễn Xuân Diệu, vào tối ngày 05/01/2013, Nguyễn Xuân Diệu hỏi vay chị Nguyễn Thị Tâm (dì ruột của Diệu) tiền để đi mua gỗ nhưng chị Tâm không cho còn trách Diệu không lo làm cho ăn, chỉ biết phá phách. Hai dì cháu lời qua tiếng lại với nhau thì chị Tâm tiêu dùng tay tát Diệu 1 cái rồi đi xuống nhà dưới. Ngay sau đó, Diệu đi theo sau và tiêu dùng 1 cái thớt gỗ đập liên tục vào đầu chị Tâm cho đến khi chị Tâm không có bức xúc gì nữa. Sau khi gây án Diệu đã giấu xác chị Tâm xuống hầm chứa gỗ trong phòng ngủ của nạn nhân để che dấu tội ác của mình, đồng thời lấy 1 số của nả rồi bỏ trốn. TAND tỉnh Kon Tum đã tuyên phạt Nguyễn Xuân Diệu mức án tử hình với tội danh: Giết người và Cướp của nả.
![]() |
Tử tù Nguyễn Xuân Diệu trước lúc vào thi hành án
Còn đối với tử tù Nguyễn Mạnh Dương, vào ngày 22/6/2013, sau khi uống rượu về, Dương vào phòng ngủ của mẹ đẻ là bà Lê Thị Cử để xin tiền. Bức xúc vì con trai không lo làm cho ăn, suốt ngày cờ bạc, đề đóm nên bà Cử đã la mắng. Thấy mẹ không cho mượn tiền còn bị la mắng nên Dương đã ra tay giết mổ chết bà Cử. Sau đó Dương tiêu dùng bao tải, bao ni lông, áo tơi và cả tấm chăn quấn xác bà Cử lại và tiêu dùng dây buộc lại, sau đó Dương kéo xác bà Cử ra ngoài giếng nước ngay trước sân nhà, mở nắp giếng rồi đẩy xác bà Cử xuống giếng để phi tang. Cả 02 cấp sơ thẩm và phúc án Tòa án đều tuyên phạt tử hình đối với Nguyễn Mạnh Dương về tội danh Giết người.
Ngày 06/7/2017, tại Trại trợ thời giam Công an tỉnh Đăk Lăk, Hội đồng thi hành án tử hình tỉnh Kon Tum đã doanh nghiệp thi hành án tử hình bằng hình thức tiêm thuốc độc đối với hai tử tù này. Ngay từ lúc bị giải từ xà lim ra địa bàn làm cho việc của Hội đồng thi hành án, nhiều người đã thấy vẻ mặt đầy lo âu của Dương, của Diệu. Tiếng xích sắt dưới chân và ở hai tay va vào nhau, tạo ra những âm thanh sắc lạnh giữa không gian vắng yên. Từng bước, từng bước, tử tù lê chân qua đi tới phòng. Dương và Diệu đã thay bộ xống áo kẻ sọc mới, còn rõ nếp gấp. Khuôn mặt xám ngoét, hai mắt nhìn vô định và đôi vai có những lúc rung lên như người bị cảm lạnh. Đi kế bên Dương, 1 bộ đội bao bọc của Trại trợ thời giam kể khẽ: “Đừng lo lắng. Đi trả án bữa nay là được ngày đấy!”. Dương khẽ vâng rồi lại lê từng bước.
Tiếng xích chân va đập trên lối đi nghe rõ hơn. Các giấy má thi hành án tử hình diễn ra ngay sau đó. Dưới bộ xống áo mới, Dương có vẻ nhỏ bé hơn. Dạo trước khi xảy ra án mạng, Dương có vẻ cao lớn, nước da sáng và ánh mắt tinh nhanh. Còn lúc này, sau những tháng ngày bị trong xà lim khiến cho Điệp tiều tụy, già và khắc khổ đi trông thấy.
![]() |
Tử tù Nguyễn Mạnh Dương viết lời sau hết cho thân nhân
Xong phần giấy má, Dương được ăn bữa rốt cuộc và viết thư về cho người thân. Một khoảng thời kì cực kỳ hiếm hoi để Dương có thể cquận trò với mọi người, chỉ là những chiến sỹ công an mà thôi. Bữa ăn rốt cuộc nghi xỉu khói. Bên cạnh là cốc trà nóng, 1 bao thuốc lá, 1 mảnh giấy và cây bút bi. Dương không đụng đũa, chỉ rít liền hai điếu thuốc. Khói thuốc mịt mù 1 góc phòng. Mảnh giấy trắng trước mặt, Dương cầm bút, mấy lần định viết điều gì đó, nhưng rồi lại buông bút, mặt thừ ra.
Mười lăm phút trôi qua. Khoảng thời kì quý báu dành cho tử tù đã hết. Cái chết đang nhích lại gần, Dương vơ vội cây bút, ghi lại vài điều gì đó. Hai bộ đội bao bọc dìu Dương tới phòng khác để tiêm thuốc. Dương rít nốt điếu thuốc rồi đứng dậy. Nhưng lập tức, khuỵu xuống, hai bộ đội bao bọc liền xốc nách hai bên đưa đi.
Sau tội ác mà mình gây ra, hai tử tù đã phải trả án. Phút giây rốt cuộc, còn nhiều điều lắm. Nhưng rõ ràng, sự nhân đạo được đặt lên trên, bởi tử tù đã được nhận những đặc ân rốt cuộc trước khi trả món nợ đời mình.
Lê Đại – Minh Ngọc
.
Trả lời
Bạn phải đăng nhập để gửi phản hồi.