![]() |
Câu chuyện thứ nhất: Vàng thật là đáng sợ.
Có 1 vị tăng nhân hốt hoảng khiếp sợ chạy từ trong rừng cây ra, vừa đúng lúc gặp hai người bạn tốt đang tiêu chảyn bộ bên bìa rừng. Họ hỏi vị tăng nhân:
“Ông hốt hoảng như thế là vì cái gì vậy?”.
Vị tăng nhân nhắc: “Thật là đáng sợ quá, tôi đã đào thấy 1 đống vàng ở trong rừng”.
Hai người trong tâm không nhịn được liền nhắc: “Ông thật là 1 tên đại ngốc! Đào thấy vàng, 1 việc tốt như thế mà ông lại nhắc thật đáng sợ, thật sự tôi chẳng thể hiểu nổi ông nữa!”.
Thế là họ lại hỏi vị tăng nhân kia: “Ông đào thấy vàng ở chỗ nào? Hãy nhắc cho chúng tôi biết đi!”
Vị tăng nhân nhắc: “Thứ lợi hại như thế, chung tàng không sợ sao? Nó sẽ ăn giết mổ người đấy!”
Hai người kia không cho rằng lời vị tăng nhân nhắc là đúng, liền đáp trả: “Chúng tôi không sợ! Ông hãy nhắc cho chúng tôi chỗ mua ra nó đi!”.
Vị tăng nhân nhắc: “Bên dưới gốc cây nhanh nhất ở phía tây của cánh rừng này”.
Hai người bạn ngay lập tức đi mua địa điểm đó, quả nhiên phát hiện ra đống vàng kia, 1 người nhắc với người còn lại: “Vị tăng nhân này thật là quá ngu xuẩn! Vàng là thứ mọi người đều thèm khát thế mà trong mắt ông ta nó lại trở thành thứ ăn giết mổ người”.
Người kia cũng gật đầu đồng ý. Thế là hai người họ bàn thảo cách để đem số vàng này về, 1 người trong đó nhắc: “Ban ngày mà mang về thì rất không an toàn, hay là để ban đêm mang về sẽ đỡ hiểm nguy hơn 1 tí. Tôi sẽ ở đây trông chừng, anh đi lấy 1 tí đồ ăn đến đây, tôi và quý khách sẽ ăn cơm tại đây, sau đó đợi đến lúc trời tối tôi và quý khách sẽ mang vàng về”.
Người đàn ông kia bèn làm cho theo cách đó, đứa ở lại trông vàng nghĩ: “Giá như toàn bộ số vàng này đều là của mình thì tốt biết bao! Đợi khi anh ta trở lại, mình sẽ sử dụng gậy gỗ đánh chết anh ta, thì toàn bộ số vàng này là của mình rồi!”.
Người đàn ông về nhà lấy cơm cũng nghĩ: “Mình trở về sẽ ăn no trước, sau đó sẽ cho 1 ít độc dược vào phần cơm của anh ta, anh ta chết rồi thì toàn bộ số vàng đó sẽ là của mình!”
Kết quả đến lúc anh ta mang cơm trở lại rừng cây, người đàn ông kia từ phía sau tiến đến cầm cây gậy đánh chết anh ta và nhắc: “Bạn thân yêu của tôi, là vàng đã bức bách tôi làm cho thế”.
Sau đó, anh ta lấy phần cơm và khởi đầu ăn. Cũng chỉ 1 lát sau, anh ta cảm thấy rất khó chịu, trong bụng giống như có lửa đốt vậy, lúc đó anh ta mới biết mình bị trúng độc, lúc sắp chết anh ta đã thốt lên: “Lời tăng nhân nhắc quả là rất đúng!”
Điều này thực thụ ứng với câu ngạn ngữ:Người chết vì tiền, chim chết vì mồi! đều là vì lòng tham gây họa, vì dục vọng mà đem bạn bè thân nhất của mình trở thành quân thù không tổ trời chung.
Câu chuyện thứ hai: Người dân cày mua đất.
Có 1 người dân cày muốn mua 1 miếng đất, nghe nhắc ở 1 địa phương nọ có người muốn bán đất, anh ta liền quy định đến đó hỏi thăm 1 tí. Kết quả là người có miếng đất kia bảo với anh ta rằng: “Anh chỉ cần đưa trước cho tôi 1 ngàn lượng bạc, tôi cho anh thời kì là 1 ngày, từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn, anh có thể bước chân vòng vèo được bao lăm mét đất, thì số đất ấy sẽ là của anh, thế nhưng giả định như anh chẳng thể kịp quay trở lại nơi lên tuyến phố nhanh nhất, thì 1 tấc đất anh cũng không có”.
Người dân cày kia thầm nghĩ: “Nếu như bữa nay mình khó nhọc 1 tí, bước đi nhiều 1 tí, chẳng phải là đi 1 vòng rất lớn thì số đất giành được cũng rất lớn sao? Vụ mua bán này xem ra thật là quá có lợi rồi!”
Thế là anh ta thỏa thuận thỏa thuận với người sở hữu mảnh đất đó. Ngay khi mặt trời vừa mới ló ra từ chân mây xa, anh ta đã chóng vánh bước đi thật nhanh về phía trước, đến trưa rồi mà bước chân của anh ta vẫn không chịu dừng lại chút nào, cứ 1 mực bước về phía trước, trong lòng nghĩ: “Cố gắng nhẫn chịu 1 ngày, sau này sẽ được hưởng thụ những hồi báo mà sự khó nhọc của ngày bữa nay mang lại”.
Anh ta lại hướng về phía trước bước trên con tuyến phố đã rất xa rồi, khi mắt đã nhận ra mặt trời sắp xuống núi rồi mới khởi đầu quay trở lại, trong lòng vô cùng lo lắng, bởi vì giả định như chơi kịp quay trở về chỗ nhanh nhất mà nhắc, thì 1 tấc đất cũng không có được, thế là anh ta đi tắt về điểm lên tuyến phố. Thế mà lại mặt trời đã như sắp hạ xuống rồi, anh ta đành phải liều mạng mà chạy thật nhanh, cuối cùng, chỉ còn hai bước nữa là về đến điểm lên tuyến phố, nhưng anh ta đã kiệt lực mà gục ngã xuống chỗ đó.
Dục vọng của con người nằm giữa 1 cái hào rộng lớn, vĩnh viễn không cách nào vượt qua, bởi vì người tham lam vĩnh viễn không có chừng đỗi, không có bến bờ để dừng lại, vĩnh viễn cũng sẽ không thấy thỏa mãn, đây là chỗ khuyết điểm đáng nuối tiếc nhất trong cách thức của con người.
Câu chuyện thứ ba: Phật và ma quỷ.
Có 1 họa sĩ rất nổi danh, ông ta muốn vẽ tranh Phật và ma quỷ, mà lại ông ta không mua thấy trong thực tại hình mẫu của hai nhân vật này. Trong đầu ông ta nghĩ thế nào cũng chẳng thể mường tượng ra hình trạng của Phật và ma quỷ, thành ra rất nóng ruột lo lắng.
Thế rồi có 1 thời cơ rất vô tình, anh ta đã đi chùa bái lễ, trong lúc đó đã vô tình phát hiện ra 1 vị hòa thượng, các loại khí chất trên cơ thể vị hòa thượng kia đã quyến rũ vị họa sĩ 1 cách sâu sắc, thế là anh ta liền đi mua vị hòa thượng đó, nguyện ý trả cho vị hòa thượng này 1 số tiền lớn, với điều kiện là vị hòa thượng sẽ dành 1 ngày làm cho mẫu để họa sĩ kia vẽ. Sau này, tác phẩm của vị họa sĩ hoàn tất đã gây ra chấn động rất lớn tại địa phương. Họa sĩ nhắc: “Đó là bức tranh mà tôi ưng ý nhất, bởi vì vị hòa thượng làm cho mẫu cho tôi vẽ kia làm tôi nghĩ rằng nhất mực ông chính là 1 vị phật, những khí chất thanh tịnh và thảnh thơi. ông mang trên mình có thể gây cảm động đến mỗi người”.
Vị họa sĩ cuối cùng đã thực hành lời hứa của mình, trả cho vị hòa thượng kia rất nhiều tiền. Cũng bởi vì bức tranh này, mọi người đã không gọi ông ta là họa sĩ nữa mà gọi là “Họa Thánh”. Một thời kì ngắn sau, họa sĩ chuẩn bị bắt tay vào vẽ ma quỷ, nhưng điều này lại trở thành 1 vấn đề cạnh tranh cho ông, đi đâu mà mua được dạng hình của ma quỷ đây? Ông ta mua hỏi qua rất nhiều địa phương, mua rất nhiều người hung tàn bên ngoài, nhưng không có ai thỏa mãn cả.
Cuối cùng, ông ta mua đến 1 khám tuyến phố, vị họa sĩ cực kỳ vui mừng, bởi vì thực thụ mua 1 người giống ma quỷ quả là quá cạnh tranh. Thời điểm mà ông họa sĩ đối mặt với tên tầy kia, tên tầy đã ở ngay trước mặt ông ta mà khóc rống lên. Vị họa sĩ thấy vô cùng kỳ lạ, bèn hỏi tên tầy kia có chuyện không được xem nhẹ gì vậy? Tên tầy kia nhắc: “Tại sao ông lần trước vẽ Phật cũng mua tôi mà lần này vẽ ma quỷ cũng lại mua tôi?”.
Vị họa sĩ bị chấn động, ông nhìn tên tầy 1 cách tỷ mỉ rồi nhắc: “Tại sao lại có thể thế được? Lúc tôi vẽ Phật tôi mua người kia có khí chất siêu phàm, còn ngươi thoạt nhìn đã thấy ngay là hình tượng ma quỷ rồi, vì sao lại là cùng 1 người được? Thật là quá kỳ lạ! Quả thực là làm cho không ai có thể giảng giải nổi”.
Tên tầy kia khổ sở nhắc: “Chính là ông đã biến tôi từ Phật thành ma quỷ”. Vị họa sĩ nhắc: “Ngươi vì sao lại nhắc như thế? Ta không có làm cho gì ngươi cả”.
Tên tầy nhắc: “Từ sau khi ông trả cho tôi tiền, tôi đã chi tiêu đàng điếm, đi mua mua vui, mặc sức chi tiêu. Sau này khi đã tiêu hết tiền, mà tôi lại quen với cuộc sống tương tự rồi, dục vọng đã khởi lên mà chẳng thể vãn hồi được, thế là tôi đi cướp đoạt tiền tài người khác, còn cả giết người nữa, chỉ cần có thể kiếm được tiền, việc xấu thế nào tôi cũng có thể làm cho, kết quả là trở thành như bộ dạng của ngày bữa nay”.
Vị họa sĩ nghe tên tầy kia nhắc xong, vô cùng ngùi ngùi, ông cảm thấy khiếp sợ khi mà nhân tính chỉ vì dục vọng lại có thể chuyển biến nhanh đến tương tự, con người là yếu ớt như thế. Thế là ông khổ sở mà đem bút vẽ quẳng đi, từ đó về sau không bao giờ vẽ tranh nữa.
Con người 1 khi rơi vào cái bẫyđeo đuổi thèm muốn hưởng thụ vật chất, cũng rất tiện lợi đánh mất phương hướng bản thân mình, muốn bứt phá ra là 1 việc vô cùng cạnh tranh, thành ra nhân tính là chẳng thể ở cùng với tham niệm.
Vị thiền sư nhắc xong mấy câu chuyện, liền nhắm mắt xuôi tay lại không nhắc gì, nhưng người hỏi kia đã từ mấy câu chuyện mà có được tư vấn. Hóa ra cái đáng sợ nhất trên đời này chính là dục vọng của con người, dục vọng của con người càng nhiều, thì càng thấy chưa đủ, sẽ càng thấy không vui sướng vui vẻ và sẽ càng thấy phiền não. Cho nên vị thiền sư nhắc cho tôi và quý khách biết:
Tiền như gông xiềng, tham lam là phần mộ, truy hỏi danh trục lợi cuối cùng cũng chỉ là công dã tràng, chỉ có tẩy tịnh đi đủ loại dục vọng trong lòng, buông bỏ lòng tham, quay trở về với bản chất chất phác lương thiện, mới có thể khám phá ra rằng: “mọi vinh hoa phú quý trong cõi trần này chỉ như mây khói thoảng qua, suy cho cùng chúng đều là những thứ vô thường”. Có như thế mới có thể hưởng thụ được sự khoan khoái vui sướng bất tận của cuộc thế.
ĐKN (st)
Trả lời
Bạn phải đăng nhập để gửi phản hồi.