Chàng nhạc sĩ bại não Vũ Quốc Hùng
Mỗi khi bạn than vãn, mỗi khi bạn chán nản về những điều mà bạn không đạt được trong cuộc sống, hãy nghĩ đến những gì Vũ Quốc Hùng đã trải qua. Dẫu mang trong mình căn bệnh bại não bẩm sinh thể co cứng, nhưng chàng nhạc sĩ trẻ ấy luôn giữ vững cho mình 1 nụ cười tươi, 1 sự lạc quan đáng ấn tượng.
Chắc chắn bạn sẽ hiểu, chỉ cần được sống thế cục thường nhật, vốn dĩ đã là 1 món quà lớn nhất. Hãy tin rằng, cuộc sống dù có thể khthổ thần bằng khi bắt đầu nhưng chỉ cần bạn sống hơic đi, mọi thứ sẽ đổi thay.
Những ngày tháng vùi trong nước mắt
Vũ Quốc Hùng có mặt trên thị trường trong hình hài tí hon, yếu ớt. “Sau khi cất tiếng khóc chào đời, Hùng tiếp diễn khóc và khóc hàng tháng ròng rã. Khi Hùng được 6 tháng tuổi, thấy lạ, tôi đưa cháu đi hơim ở Viện Nhi thì thầy thuốc bảo, Hùng bị bại não thể co cứng”, cô Tạ Thị Mùi, mẹ của Hùng đau xót nhớ lại.
Như tiếng sét ngang tai, cô Mùi đưa con về mua cách chạy chữa. Cô lặn lội từ Bắc ra Nam, cứ nghe ai méc ở đâu có thầy lang, thầy thuốc nào chữa trị được là cô lại khởi hành, thậm chí sang cả Mỹ, Singapore để mua cách chữa bệnh cho con nhưng vô vọng.
Mỗi lần Hùng hỏi mẹ: “Tại sao con không giống như các bạn hả mẹ?”, “Bao giờ con mới biết đi?”, “Con muốn được đi học”…, câu giải đáp cho Hùng chỉ là những tiếng thút thít khóc thầm đến nghẹn ngào của cô Mùi.
Tuổi thơ của Hùng phải trải qua thời kỳ trưởng thành buồn bã và đầy nước mắt. Căn bệnh bại não quái ác khiến cho đôi tay Hùng bị co quắp, đôi chân tật nguyền teo tóp, chẳng thể tự chuyển động, chuyển dịch được, ngay cả việc đề cập năng cũng gặp nhiều cạnh tranh. Không ít lần, Hùng im ngồi và hơit khao được bước ra toàn cầu ngoài kia.
Cô Tạ Thị Mùi |
“Đau khổ mà mình phải gánh chịu là sự xâu xé giữa tâm hồn – thể xác, giữa mơ ước và điều kiện thực tiễn. Mình hơit khao được chạy khiêu vũ nô giỡn, được đến trường như bạn bè cùng trang lứa. Nhưng điều đó là chẳng thể và mình thường động lòng khóc…”, Hùng xúc động hồi ức.
Đến tận hiện nay, Hùng vẫn bị ám ảnh bởi những ký ức buồn, bị kỳ thị của tuổi thơ. Ngày ấy, không đếm nổi biết bao lần cậu bé Vũ Quốc Hùng tự ti với chính mình khi đối diện với những lời trêu chọc, chỉ trỏ, với ánh mắt ám ảnh, khinh miệt cùng sự xa lánh của mọi người.
Bị đem ra khiến trò đùa của những đứa trẻ đã khiến cho cậu thu mình hơn trong cái vỏ bọc. Ít người tin, 1 chàng trai như cậu có thể sống tự lập chứ chưa đề cập đến chuyện sẽ gặt hái được thành công. Ngay cả Hùng cũng từng cho rằng mình chẳng hơic gì 1 món đồ bỏ đi, đến cả khiến mới tư nhân còn chẳng khiến nổi. Đã có những ngày tháng dài, cậu sống khép kín, chỉ luẩn quẩn trong bốn bức tường, khiến bạn với chiếc máy tính cũ.
Thương con, cô Mùi hi sinh cả sự nghiệp, bỏ qua niềm vui tư nhân để toàn tâm toàn ý ở nhà chăm nom con. Đáp lại điều ấy, không phờ phạc của Hùng tiến bộ chậm. Không đầu hàng, cô Mùi vẫn tiếp diễn gắng sức mua cách trị bệnh, giúp con trai có thể vận động các cơ nhẹ nhõm hơn.
Nhờ vào sự chăm nom đầy thương yêu, sự cổ vũ động viên hết mình của gia đình, đặc trưng là của mẹ, Vũ Quốc Hùng đã tự tập vật lý trị liệu ở nhà, tập đề cập, tập chuyển động giao du trên chiếc xe lăn từ lúc 9 tuổi. Cùng với đó, Hùng cũng học văn hóa, máy tính và nhạc.
Mỗi lần luyện tập cử động là toàn thân Hùng lại buồn bã, nhiệt độ của thân thể tăng cao vùn vụt, mồ hôi dỡ ra ướt cái ao cả chiếc áo. “Nhiều người hỏi mình đã vượt qua quá trình đó như thế nào, có nhẽ là đan xen giữa hi vọng và vô vọng, giữa từ bỏ và phấn đấu cao độ. Những điều hăng hái rồi cũng đã không thua để bữa nay, dù mình phải ngồi trên xe lăn nhưng đã có thể cử động đôi tay, có thể giao du những câu ngắn với mọi người xung quanh”, Hùng nhắc về những cạnh tranh mình đã từng vượt qua.
Vũ Quốc Hùng bên mẹ |
Hành trình đến với những thanh âm kỳ diệu
Hành trình chinh phục mơ ước, đối với 1 người hoàn toàn thường nhật đã đầy rẫy cạnh tranh, đối với Hùng – 1 chàng trai bị bại não – lại càng gian truân hơn nữa. Nhưng trong suốt những đoạn các con phố vừa qua, Vũ Quốc Hùng đã không giới hạn nghỉ để chạm tay gần hơn tới ngôi sao mơ ước trong thế cục mình.
Khi đến với âm nhạc, Hùng đã biết rằng, bản thân chẳng thể thiếu sống nó. Trong căn phòng bé nhỏ, thường ngày, hàng đêm vẫn vang lên những nốt trầm, nốt bổng, lúc thì vui tươi, lúc lại dịu dàng, cũng có cả những khi dữ dội. Nhưng mọi thứ không thuận tiện, bởi người thường nhật học đánh đàn đã khó, với Hùng khó gấp bội.
Khi các ngón tay bị tê cứng hay co giật, Hùng phải gồng mình, vặn người sang 1 bên, dồn vô cùng để nâng những đầu ngón chân điều khiển từng phím đàn. Dù cử động cạnh tranh, buồn bã, nhưng trên hành trình đến với những thanh âm kỳ diệu ấy, chưa giây khắc nào Hùng muốn bỏ cuộc.
Dẫu chưa được học qua trường lớp nào, Vũ Quốc Hùng vẫn bền chí mày mò, sáng tác nhạc theo cách của riêng mình. Không thể sử dụng chuột, bàn phím bằng tay, Hùng sử dụng chân học viết phần mềm, sử dụng máy tính để sáng tác nhạc. Ưng ý sáng tác nào, Hùng mạnh bạo đàn thử cho hai em gái cùng nghe. Sáng tác sớm nhất của Hùng hơi ngờ nghệch, thường bị hai em chê bai. Mỗi lần chiến bại, Hùng mạnh tay ném chiến bại sang 1 bên và mạnh bạo khiến lại.
Những nhạc phẩm tiếp nối nhau có mặt trên thị trường biểu hiện tâm cảnh, nghĩ suy về cách nhìn thế cục qua lăng kính chủ quan của chàng trai đặc trưng này. Mỗi “đứa con tinh thần” là thành tựu của biết bao ngày tháng tự mình nỗ lực của anh. Bao bản nháp đã quẳng vào thùng rác, bao đêm thức trắng lật mở từng trang sách nhạc, bao giọt mồ hôi và nước mắt trong căn phòng cất giữ mơ ước của Vũ Quốc Hùng.
Chàng thanh niên này chọn cho mình nghệ danh Thiên Ngôn (âm vang của trời) với ý nghĩa ví thử như ông trời đã ban cho anh 1 số mệnh hơic người đi nữa thì anh cũng sẽ sống thật đàng hoàng, bản lĩnh và sẵn sàng đối đầu với mọi thử thách 1 cách thường nhật như bao người.
Những ca khúc được sáng tác bằng con tim, khối óc, tâm hồn và… đôi chân của nhạc sĩ Thiên Ngôn như: “Đừng bắt em phải quên”, “Em muốn quên” (Miu Lê), “Dù không là định mệnh” (Minh Vương M4U), “Hạnh phúc của anh” (Tăng Nhật Tuệ), “Người đứng sau em” (Hồng Dương M4U), “Nụ cười hạnh phúc” (Vũ Duy Khánh)… là những ca khúc lôi kéo hàng triệu lượt nghe trên các trang nhạc, chiếm được tình cảm của đông đảo bạn trẻ yêu âm nhạc. Và cái tên Thiên Ngôn đã được công chúng biết đến, ghi nhận.
Chủ đề chính trong các sáng tác của Hùng là tình ái – đề tài muôn thuở của con người, song, thứ tình ái ấy chứa đựng những xúc cảm trong veo, nhẹ nhõm như sương mai đầu cành. Hùng không ngại ngần méc nhỏ, anh từng có mối tình đẹp, tinh khiết với cô nữ sinh trường Cao đẳng Sư phạm Thường Tín, Hà Nội. Hai người hẹn ước nhiều điều nhưng rồi chính vì sự hiềm nghi của trần gian, sức ép từ người thân, bạn bè đã khiến cho cô gái buộc phải đề cập lời chia tay. Mối tình vỡ vạc ấy đã cho Hùng những xúc cảm chân thật để viết lên những bản tình khúc.
Vũ Quốc Hùng thuở nhỏ |
Hùng chính trực: “Với mình, tình ái là 1 điều kỳ diệu. Khi yêu, cả hai người phải thật sự tin tưởng, thấu hiểu nhau. Mình vẫn xem tình ái là động lực để gắng sức, nỗ lực hơn nữa trong cuộc sống. Nếu yêu 1 ai đó, bạn luôn muốn chở che, bao bọc người mình yêu. Và mình cũng sẽ nỗ lực hết mình vì tình ái đó”.
Trong số các tác phẩm của mình, Hùng chỉ có 1 sáng tác độc nhất dành cho mẹ nhưng đó là những tình cảm anh chắt chiu từ tận đáy lòng mình trong suốt hơn 20 năm qua. Cảm hứng viết ca khúc “Giờ con mới biết” là do 1 lần nhìn thấy mẹ khóc trong phòng. Anh nhìn thấy sự ích kỷ, ngang bướng của mình đã khiến mẹ phải buồn nên quy định gửi điều muốn đề cập cùng lời xin lỗi mẹ vào ca khúc.
Cô Tạ Thị Mùi, người con gái dành cả thế cục bên cậu con trai của mình san sớt: “Không thể chữa trị lành bệnh cho con là nỗi đau của 1 người mẹ như tôi. Nhưng tôi hạnh phúc vì con mình đã khiến được những điều hơn cả gia đình kỳ vọng. Hùng bảo sau này sẽ gắng sức kiếm nhiều tiền để nuôi ba má. Bậc khiến bố mẹ chỉ cần con cái mạnh khỏe, hạnh phúc là vui rồi. Bây giờ, Hùng không buồn như trước nữa vì có âm nhạc bầu bạn”.
Trên con các con phố đến với âm nhạc đầy thách thức, Hùng luôn nhận được sự ủng hộ hết dạ của người mẹ qua những lời động viên, sát cánh luyện tập. Những lúc phờ phạc lại được nằm trong lòng mẹ với lời ru à ơi thiếp đi vào giấc ngủ…
Hùng tự nhận, anh nợ mẹ cả thế cục, cả tuổi xanh. “Mình luôn cám ơn người mẹ của mình, người mà hơn 20 năm qua chăm nom cho cho mình từng miếng ăn, giấc ngủ, đến cả khiến mới tư nhân. Thấy mẹ buồn, tim mình như thắt lại. Mình nghĩ để khỏa lấp nỗi buồn ấy chỉ có cách là mình phải sống thật tốt, thật vui. Mình không cho phép bản thân bi lụy, gục ngã, mà phải sống sao cho mẹ cảm thấy kiêu hãnh. Và mình luôn có niềm tin sẽ khiến được mọi thứ”, anh tâm can.
“Có mặt trên đời này, đã là 1 đặc ân lý tưởng”
Mỗi ngày, chàng nhạc sĩ đặc trưng này đều lên mạng để mua hiểu về âm nhạc, đọc thêm sách để ca từ rộng rãi hơn và nghe lại những ca khúc do chính mình sáng tác để mua ưu, nhược điểm. Không chỉ sáng tác, Quốc Hùng còn có kỹ năng kỹ sảo hòa âm, phối khí. Khi được hỏi, âm nhạc đối với Hùng là gì, trong ánh mắt của anh đã ánh lên 1 tình ái mãnh liệt với câu giải đáp: “Nó là động lực để mình đứng lên, vượt lên nỗi đau bệnh tật kế bên tình ái thương của mọi người”.
Kể từ khi có âm nhạc, cuộc sống của Vũ Quốc Hùng nhường như thường còn chật chội, “khó thở” nữa. Bao lời từ sâu thẳm trong tim, chẳng thể đề cập ra được, chỉ gói ghém trong tâm hồn, anh đem thủ thỉ cùng âm nhạc, cùng những phím đàn đầy hơit khao. Có thể đề cập, âm nhạc chính là người bạn tri kỷ, đã nâng đỡ Hùng vượt qua những lúc bão tố trong lòng, giúp anh luôn lạc quan, thêm yêu đời, yêu người và cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn.
Khi nghe những sáng tác của Hùng, người ta luôn thấy mua thấy sự bình lặng trong những góc lòng đang nổi sóng. Chàng nhạc sĩ cho rằng, sự bình lặng không có nghĩa là 1 nơi không có tiếng ồn ã, không cạnh tranh, không cực nhọc. Bình lặng có nghĩa ngay chính khi đang ở trong phong ba bão táp ta vẫn cảm thấy sự lặng tĩnh trong trái tim. Và chính âm nhạc đã giúp anh mua thấy sự tĩnh im những khi tâm hồn mình xáo động.
Vũ Quốc Hùng thuở nhỏ |
Âm nhạc là cách để Vũ Quốc Hùng kết nối bản thân mình với mọi người và cuộc sống. Căn phòng nhỏ của Hùng giờ đây đã trở thành liên hệ thân thuộc của những người bạn mới yêu âm nhạc và của những người thiện cảm. Khi được đề cập chuyện cùng họ về âm nhạc, anh cảm nhận thấy niềm hạnh phúc chảy tràn trong tim mình. Có lẽ đó là những chốc lát anh được là chính mình, được tự tín nhất và nở nụ cười nhiều nhất.
Ngoài ra, Hùng còn nhận được sự quan tâm của nhiều ca sĩ nức tiếng. Trên mặt báo, ca sĩ Minh Vương và Miu Lê từng nhiều lần dành cho Hùng lời khen ngợi rất mực. Sự vươn lên của Hùng đã truyền cho họ thêm năng lượng, tình ái cuộc sống.
Chia sẻ về dự tính trong ngày mai, Hùng cho biết, anh sẽ gắng sức trau dồi tri thức âm nhạc và sẽ tiếp diễn viết thêm nhiều bài hát rộng rãi màu sắc, ca từ hơn nữa. Hiện tại, Hùng đang sáng tác các ca khúc theo chủ đề bắt buộc cho 1 đôi chương trình truyền hình.
Chàng nhạc sĩ cũng đang gấp rút hoàn tất cuốn tự truyện mang tên “Hùng”, trong đó có niềm tin, mơ ước, cả sự vô vọng và cách chống lại nó. Qua đó giúp lan tỏa nghị lực, cảm hứng sống sứ mạng hơn cho rất nhiều những ai còn đứng giữa những ngã rẽ của đời mình. Cuốn tự truyện đồng thời cũng là 1 lời cảm tạ thế cục, tri ân những người đã giúp anh có được ngày bữa nay.
Thay vì thả trôi theo dòng chảy cuộc sống, Vũ Quốc Hùng đã chọn cách quyết đấu dẻo dai để không thua số mệnh, không thua chính mình. Hùng không cho rằng mình xấu số mà chỉ là kém may mắn hơn người hơic mà thôi.
Anh bảo, việc có mặt trên đời này, được sống trong sự yêu thương của ba má, người thân, bè bạn, được viết những tâm sự trong mình thành âm nhạc, đó đã là 1 đặc ân lý tưởng rồi. Với anh, hạnh phúc kỳ thực chẳng phải là điều gì quá lớn lao, xa vời, đó đơn thuần chính là việc mỗi ngày trôi qua, được sống với nụ cười và biết rằng, mình chẳng phải khuyết thiếu.
“…Con từng rất muốn biến mất, bởi phía trước chỉ toàn màu đen xám. Mẹ là người người dạy học độc nhất trong đời dạy con ý nghĩa của sự sống. Rằng có mặt trên trái đất này, được thấy mây xanh nắng vàng, đó chính là thời cơ. Rằng con chẳng thể đi bằng đôi chân co quắp của mình, nhưng con còn đôi mắt sáng để nhìn về nơi mình muốn đến.
Mẹ dạy con bài học về sự tuyển chọn. Con không được phép chọn giữa sống và còn đó, con phải hữu ích; không được phép chọn giữa tiếp diễn hay buông xuôi, con phải hết mình; con cũng không được phép chọn giữa sự thật hay điêu trá, con phải tâm thành.
…
Con hiện nay, rất ham mê sáng tác, nuôi 1 hạt mầm kỳ vọng để gieo vào nốt trầm nốt bổng, bán dăm ba tình khúc góp mấy đồng. Bao năm nay, nỗ lực của con có thấm tháp gì những dãi dầu và can tràng của mẹ.
Mẹ à, ví thử được sống thêm 1 lần nữa, mẹ còn muốn là mẹ của con không? Một đứa con trai chẳng thể chuyển động, ngay cả việc ăn nhậu, khiến mới tư nhân cũng phải đợi mẹ. Mẹ à, ví thử thời kì quay ngược, mẹ còn muốn là mẹ của con không? Cậu bé cứ lết từng mét vuông gạch, chưa bao giờ có thể hát cho mẹ nghe, vỗ về tấm lưng của mẹ. Hôm qua, bữa nay và cả những năm dài tháng rộng phía trước…
Mẹ yêu! Con có 1 trái tim không tật nguyền. Nó lành lẽ hơn thân thể khuyết điểm của con. Ở trái tim đó, có mẹ…”.
(Trích lá thư gửi mẹ của Vũ Quốc Hùng)
Theo Thu Hồng – Thủy Sinh/PLVN
Trả lời
Bạn phải đăng nhập để gửi phản hồi.