Tôi đã từng nghe 1 câu chuyện thế này. Có 1 cô gái đang ngồi trên xe bus. Một bà già mang đủ thứ lỉnh kỉnh, mặt nhăn nhó, mồm lẩm nhẩm, đến ngồi cạnh và xô mạnh cô. Anh thanh niên đi kế bên hỏi vì sao cô không phản đối và chở che lợi quyền của mình.
Cô chỉ mỉm cười, nhẹ nhõm đề cập: ‘Đâu cần phải cãi cọ vì chuyện nhỏ như thế, có đi chung với nhau lâu đâu. Trạm tới là tôi xuống rồi’.
![]() |
Đâu cần cãi cọ vì 1 chuyện nhỏ vì có đi chung với nhau lâu đâu. |
Bạn có quan tâm rằng toàn cầu tôi và quý tương đốich đang sống chỉ là cõi trợ thời. Cuộc đời vô thường, đâu có ai đi cùng nhau mãi. Nếu sớm biết đã chẳng đi với nhau lâu như thế thì ta đã không phí phạm thời kì để chếch mếch, cãi cọ khiến cho gì. Vừa mất hòa khí lại rước thêm nóng nảy vào người.
Khi ra trường đi khiến cho, bạn sẽ nhìn thấy sức sở là nơi phức tạp nhất. Khoảng thời kì mới đi khiến cho, khi phải khiến cho quen với môi trường mới, nhiều người thường bị sốc vì chưa kịp thích ứng. Lúc đó bạn sẽ thất vọng và chỉ muốn được quay trở về thời còn đi học để không phải nghĩ suy, nhọc nhằn chuyện cơm áo.
Ở công sở, bạn rất khó để sắm cho mình 1 tình bạn thực tình. Người ta có thể chia bè kéo phái, bữa nay bạn đi ăn trưa với đội ngũ này, họ có thể tươi cười fake lả với nhau nhưng hôm sau đi cùng đội ngũ tương đốic họ có thể đề cập xấu ngay cái người hôm trước vừa đi ăn cùng mình. Và biết đâu đấy, bạn sẽ trở thành nhân vật chính trong 1 cuộc tán gẫu nào đó mà không biết.
Nếu như thời đại học, tôi và quý tương đốich thường có bốn năm để gắn bó với nhau thì khi đi khiến cho, bạn sẽ thấy người vào người ra sức ty như cơm bữa. Không có nơi nào mà người ta đến và đi tiện lợi như ở nơi công sở.
Có những mối quan hệ chưa kịp thân thiết thì người đó đã dancing việc và rời khỏi doanh nghiệp rồi. Có những chếch mếch, hiểu lầm chưa kịp khắc phục thì người đó đã chẳng còn ở lại nơi đây.
![]() |
Có những mối quan hệ chưa kịp thân thiết thì họ đã rời đi. |
Tôi từng có 1 cô bạn đồng nghiệp, đầu tiên chúng tôi tương đối thân thiết với nhau. Nhưng sau đó vì có chút hiểu lầm, lại thêm sự khích bác của đồng nghiệp nên bỗng 1 hôm cô ấy đăng đàn Facebook chửi mắng tôi với những lời lẽ chẳng ra gì. Cô ấy đề cập tôi ma mới mà đòi lấn lướt ma cũ, đi nói xấu người tương đốic với sếp để được sếp dành đầu tiên. Tôi đã rất sốc khi đọc được những dòng đó.
Tôi lặng im, không phản pháo, không bày tỏ, không tập huấn. Tôi chưa bao giờ phải chịu đựng 1 sự xúc phạm nặng nề đến như thế.
Tôi đã tức giận và thậm chí ghét cô ấy, không chuyện trò với cô ấy suốt 1 thời kì dài. Tôi chỉ muốn cô ta biến đi đâu đó càng xa càng tốt. Ấy thế mà khi biết tin cô ấy thôi việc, lòng tôi bỗng thấy hụt hẫng, trống vắng.
Khi bạn ghét 1 người, bạn chỉ muốn họ biến mất khỏi thế cục bạn. Nhưng khi họ biến mất thật, bạn lại chẳng thấy vui như bạn vẫn tưởng.
![]() |
Hóa ra chặng con đường mà tôi và quý tương đốich đi cùng nhau thật sự rất ngắn ngủi. |
Hóa ra thế cục hữu hạn, chặng con đường mà tôi và quý tương đốich đi với nhau thật sự rất ngắn ngủi và chẳng thể trở lại được. Thế nên ví thử người tương đốic có mắng chửi, ô nhục, khiến cho thương tổn bạn, hãy cứ tĩnh tâm vì có đi với nhau lâu đâu. Nhẫn nhịn không phải là sự hèn nhát mà là 1 phẩm chất cần có của 1 người từ bi.
Dù tôi và quý tương đốich đã từng yêu thương, giận dỗi, ghét bỏ nhau đi chăng nữa thì cũng chẳng đi cùng nhau lâu và biết sau này có còn gặp lại. Có bao giờ bạn giật thột ngoảnh lại, mới nhìn thấy rằng còn có bao lăm người vẫn ở bên ta?
Cuộc đời ngắn ngủi lắm bạn ạ! Cho nên đừng bao giờ bao giờ dành thời kì để ghét bỏ 1 ai bạn ạ!
Theo Hằng Nga/Đất Việt
Trả lời
Bạn phải đăng nhập để gửi phản hồi.