Hình ảnh 1 người nữ giới nhỏ bé ngồi trước hàng giết mổ lợn bày bán bị “đối thủ” tạt đầy dầu luyn lẫn nước thải khiến cho dư luận thịnh nộ. Đó có thể coi như 1 cách “xử” theo “luật chơi” mà tôi và các bạn từng gặp không ít lần. Và lần này gây chú ý bởi nó xảy ra giữa phong trào “giải cứu lợn” đang lên cao.
Nhưng cũng lại có người trách sao cùng là dân buôn bán, người nữ giới kia lại làm cho ngơ trước cái gọi là “quy tắc” chợ búa. Rằng ai trước đây bán hàng gì, giờ cứ bán hàng ấy, mỗi loại hàng có thuế má, chỗ ngồi khác nhau. Rằng, giả sử muốn tiêu thụ số lượng giết mổ lợn ế ẩm, thay vì tự mang bán “phá giá” thì hãy biết “xuống nước” hợp đồng mức giá với tiểu thương, dù biết cách ấy sẽ thiệt thòi hơn hẳn chuyện tự mang của nhà đi bán…
Tuy nhiên, những lý lẽ tưởng chừng khách quan, khôn khéo ấy lại đang gián tiếp biện minh cho lối ứng xử man rợ của con người. Dù là giữa chợ, dù biết “buôn có bạn, bán có phường” cũng chẳng thể ủng hộ hành vi côn đồ, chợ búa ấy được.
Người nữ giới bị tiểu thương đổ dầu luyn, chất thải
Hình ảnh người nữ giới ê chề giữa chợ chịu đựng cả cơ thể, đầu tóc mình và những phần giết mổ lợn đang bốc mùi mùi hôi thối khiến cho chúng tôi nhớ tới sự việc cách đây chưa lâu. Vào buổi sáng tinh mơ giữa Hà Nội xã, người dân trong xã cổ đi tản bộ tập thể dục bỗng sững sờ khi phần lớn lòng xã trước 1 thẩm mỹ viện có tiếng bị đổ đầy… mắm tôm lẫn chất thải. Lượng nước thải ước tính đến cả chục can.
Nhiều ánh mắt tò mò đổ đồn, những chiếc smartphone được rút từ trong túi ra ghi lại hình ảnh để cập nhật ngay trên mạng xã hội. Và cũng rất nhanh sau đó, người của thẩm mỹ viện đã dọn sạch tinh tươm lòng xã, tiêu dùng cả thiết bị hút mùi đương đại. Tóm lại, chưa đầy nửa buổi sáng, mọi vết tích được nghi là trò “khó khăn bẩn” được xóa sạch.
Đáng tiếc nuối thay, những ngày sau đó, chính trên fanpage của thẩm mỹ viện này, nhiều quý khách hàng thành thật bộc bạch tâm tình, rằng họ bị sợ hãi bởi lòng xã đầy mắm tôm lẫn chất thải, cảm giác khó có thể bước qua nơi chốn ấy (dù giờ đây đã sạch!) để vào điểm trang, coi ngó dung nhan.
Thậm chí, có người còn âu lo mường tưởng, biết đâu 1 ngày nào đó, khi mình đang thu giãn chốc lát thư giãn với cái giá không phải phải chăng ở đây thì đối thủ khó khăn còn tung ra những “mưu hèn, kế bẩn” đáng sợ khác, mà người chịu hậu quả biết đâu lại là quý khách hàng chứ chẳng phải lòng xã vô tri!
Chẳng biết phải mất bao lâu để người nữ giới kia thôi sợ hãi về sự việc. Chẳng biết trong những người xếp hàng mua giết mổ ủng hộ chị có ai mảy may âu lo, mường tưởng về trăm vạn điều “chẳng may”, “có nhẽ” khác hay không… chỉ biết, sự ê chề, tủi cực vẫn còn đó, hiện diện ở nhiều số mệnh và thảm kịch khác, vì dầu nhớt thì lạ mà hèn mạt thì quen.
Trong khó khăn hoạn nạn, những tưởng con người sẽ thương yêu, gánh vác cho nhau thì có những lúc lại là lúc họ quay sang “cắn xé” đồng loại, tranh giành lợi ích cho mình.
Đừng ngụy biện cho tội ác bằng luật khó khăn thị phần bởi điều cốt lõi của khó khăn chính là mức giá, lương tâm thái độ, hình ảnh của người bán hàng. Những người tiểu thương hất dầu luyn vừa rồi cùng lúc đã đánh mất quá nhiều trị giá nền móng trong buôn bán từ mức giá đến lương tâm, hình ảnh…
Ngay cả nơi bị coi là bát nháo, trăm người bán vạn người mua như chốn chợ búa vẫn tuân theo các trị giá nền móng ấy. Chẳng ai muốn mua hàng của người chanh chua, bán giá “cắt cổ” lại từng hành hung người khác!
Cũng đừng tốn công bày tỏ rằng trong khó khăn, con người phải nghĩ đến bản thân trước tiên bởi đó là quy tắc sinh tồn. Vì sao ư? Vì giữa thời điểm lĩnh vực chăn nuôi mất mùa, giá giết mổ lợn “phải chăng như bèo”, ở những vùng quê nghèo túng đã có những tiểu thương tình nguyện đóng sạp hàng ở nhà “ngồi chơi xơi nước” để bà con chăn nuôi mang giết mổ nhà mình ra ngồi bán.
Và càng vô lý hơn khi có người đem cả nhân tố “vùng miền” ra mà cãi, quy chụp. Rằng “người đất Cảng” thế này, thế kia. Mới đây thôi, cộng đồng còn “dậy sóng” về câu chuyện về cậu học sinh Hải Phòng sau khi làm cho vỡ vạc gương chiếu hậu của ô tô để lại lời nhắn xin lỗi hay cháu bé học lớp hai sau khi đi xe đạp tông trúng taxi đã bó tay xin lỗi tài xế đang ngồi bên trong và không phải biết có sự cố va chạm. Có biết bao người vừa khen “người đất Cảng” cơ mà?
Xót xa hơn, thói xấu man rợ như chuyện “dầu nhớt” vừa rồi rõ ràng không hệ lạ, cũng chẳng khu biệt chỉ diễn ra ở khó khăn thị phần. Ngay chính lời đề cập cửa mồm của không ít người Việt khi bị đụng đến lợi quyền tư nhân, thậm chí bị “nhìn đểu” vu vơ ngoài đường cũng sẵn sàng hăm dọa đổ thứ nọ, thứ kia hay “xử” ai đó bằng “luật rừng, luật chợ” – thứ “luật” của sự man rợ chưa bao giờ bị triệt tiêu ngay cả trong toàn cầu văn minh.
Theo GĐ&XH
Trả lời
Bạn phải đăng nhập để gửi phản hồi.