Con trở về bên mẹ sau những năm tháng bôn ba nặng nhọc. Con chọn ra đi vì tiền tài, vật chất, cứ ngỡ rằng mẹ lúc nào cũng sẽ bên con và là chốn bình yên không bao giờ mất đi. Nhưng con sai rồi…
Ngôi nhà nhỏ giờ thật trống vắng. Trước sân nhà lá rụng đầy sau cơn mưa đêm, giờ chẳng còn ai mỗi sáng sớm lưng còng gom từng đám nhỏ. Gian bếp giờ chẳng còn chút ấm áp vì chẳng còn mẹ đun nước, nấu nồi cơm… Mọi thứ phủ 1 lớp bụi mờ bất chợt được bàn tay mẹ kỹ càng. Quá muộn rồi phải không mẹ?
Bao năm qua, con chỉ biết đuổi theo kim tiền. Con bỏ lại sau lưng tình thương của mẹ với tuổi già lẻ loi, đìu hiu. Phàm những thứ người ta không đạt được thì lại tranh đua tranh giành, còn những điều tốt đẹp kế bên lại không biết trân trọng. Vì mẹ đã yêu thương con suốt mấy mươi năm thế cuộc nên con cho đó là hiển nhiên và quên mất 1 điều, không ai buộc phải yêu thương ai cả. Mẹ đã luôn dành cho con những điều tốt nhất và con vô tình cho đó là lẽ cố nhiên.
Sau khi bước chân vào đời, người với người đến với nhau chỉ là vị lợi. Đôi lần lạc bước chênh vênh, con trông thấy chỉ có mẹ là yêu thương con vô điều kiện. Nhưng con vẫn ngô nghê, bị lợi danh che mắt mà chẳng trông thấy rằng tình thương của mẹ mới là điều trân quý nhất… cho đến khi con mất đi. Mẹ chỉ có 1 và chẳng điều gì trên dương gian này có thể thay thế tình ái thương của mẹ dành cho con. Và sẽ chẳng ai quan tâm, lo lắng và yêu thương con nhiệt liệt như mẹ đã từng.
Giờ đây, bất chợt còn mẹ kề bên, con lại nhớ đến những năm tháng tuổi thơ được mẹ dắt tay đi trên tuyến phố đê ngập nắng. Bóng mẹ đổ dài trên cánh đồng trĩu hạt nhưng vẫn không quên dìu con từng bước đi. Con cũng nhớ lần ban sơ đến trường, với con toàn cầu ấy thật xa lạ. Con quen rồi việc chạy rong trên đồng cỏ, cùng chúng bạn bắt con tép con tôm. Nhưng mẹ đã khóc và ôm con vào lòng, dạy con phải mạnh mẽ, dạy con phải gắng sức để ngày sau con có thể khẳng định chính mình trên trên toàn cầu tỉ người này.
Mẹ còn nhớ những đêm mưa gió, dưới mái nhà dột nát cứ rung lên trước giông bão, mẹ đã ôm con vào lòng vỗ về mỗi khi có sấm chớp chạy ngang trời. Ngày ấy mẹ bảo rằng ngày sau phải có 1 ngôi nhà thật vững chắc để con có giấc ngủ an lành. Nhưng khi ngày ấy đến, mẹ lại chỉ còn 1 mình trong ngôi nhà khang trang.
Con luôn bận rộn với cơm áo gạo tiền và chỉ về bên mẹ phút chốc rồi lại tiếp diễn con tuyến phố của riêng mình. Mẹ lúc nào cũng chờ đợi con trong ngôi nhà nhỏ. Mẹ đã lẻ loi lắm, phải không mẹ? Ấy thế mà mẹ chưa bao giờ bảo rằng mẹ không ổn. Mẹ chưa từng đòi hỏi hay làm phiền con và con cũng đã vô tâm khi tin rằng “Mẹ vẫn ổn”.
Mẹ trông đợi những khi con trở về, ăn chén cơm cùng mẹ, ngồi nghe con nói những nặng nhọc ngoài kia. Con chưa từng nhẫn nại lắng nghe câu chuyện của mẹ. Con chỉ nghĩ rằng, chắc mẹ cũng bình yên để ngày im trôi. Chắc mẹ đã buồn lắm! Nhưng mẹ vẫn cười khi con trở về. Và với mẹ đó là những ngày đặc trưng. Mẹ chỉ cần con thế thôi, thế mà con cũng chưa từng biến nguyện vọng của mẹ trở thành hiện thực.
Có không giữ, mất đừng tậu. Mẹ là có 1 không hai, bạn có thể tậu ở đâu được nữa giả sử để mất đi? Những ai còn mẹ, hãy dành tình ái thương nhiều hơn cho mẹ của mình. Một chút mỗi ngày thôi, đừng cứ như không có chuyện gì xảy ra vô tâm với mẹ. Tình yêu nào cũng hữu hạn, mẹ cũng chẳng có bao lăm năm thế cuộc để yêu thương bạn suốt đời.
Hãy nói chuyện nhiều hơn, quan tâm hơn, ôm mẹ nhiều hơn, thay vì theo đuổi những cuộc vui phù phiếm thì hãy chọn về bên mẹ và đừng bao giờ cứ như không có chuyện gì xảy ra với tuổi già của mẹ. Bạn sẽ chẳng biết mình đã có được điều gì cho đến khi mất đi. Tình thương của mẹ không tổ chức đo lường nào có thể đong đếm được nên đó là 1 điều vô giá. Hãy trân trọng và giữ giàng bạn nhé.
Lam Nguyên – Theo thethaovanhoa.vn
Trả lời
Bạn phải đăng nhập để gửi phản hồi.