Nhưng cái đẹp thì vẫn ranh tỏa sáng trên màn bạc hoặc trên những bức ảnh đen trắng chưa được rõ nét… Cái gốc là ở đâu?
Chúng ta hãy cùng xem lại những bức ảnh những bậc ‘quốc sắc thiên hương’ của 100 năm về trước, để thấy chuẩn mực về cái đẹp đã đổi thay thế nào qua 100 năm…
Nếu như ngày xưa những đôi mắt mở to tròn, tinh khiết được tôn vinh, và người ta nhấn mạnh vào vẻ đẹp tâm hồn tinh khiết, tinh khiết, 1 cái đẹp từ nội tâm, thời giờ đây tuồng như đôi mắt các ‘biểu trưng nhan sắc’ thường “phê phê”, “say say”, “lờ lờ”…tạo vẻ ma mị, gợi cảm…
Nếu như ngày xưa dù còn trẻ hay không, thì những bức ảnh chân dung đều mang vẻ tinh khiết, thời giờ đây, cả 1 nghệ sĩ nhỏ tuổi cũng đã nhuốm màu “trải đời”…
Và còn nhiều điều khác nữa.. Chúng ta cùng xem, phân tách và suy ngẫm xem cái gốc của sự dị biệt là ở đâu?
Lily Elsie (1886-1962): Ca sĩ, diễn viên Anh lừng danh từ 1 số bộ phim âm nhạc hài, đồng thời cũng là 1 trong những đàn bà chụp nhiều ảnh nhất những năm 1900. Cô sở hữu vẻ đẹp thánh thiện với đôi mắt mở to tròn thơ ngây, bộ mặt bầu bĩnh, tinh khiết, các tuyến phố nét tròn trĩnh, cộng tác, môi mím, khác với hiện giờ, đa phần là những khuôn mặt đầy khía cạnh, những đôi mắt lờ lờ, thần thái trải đời, môi hở…
Gladys Cooper (1888-1971): Diễn viên người Anh xinh đẹp với sự nghiệp kéo dài suốt 7 thập kỷ trên nhiều lĩnh vực như sàn diễn, phim ảnh và truyền hình. Những cách tạo dáng ngày xưa cũng “thuần”, đó là hình ảnh 1 cô gái thơ ngây, e ấp. mộc mạc, môi mím, những mái tóc bập bềnh trùng hợp
Marie Doro (1882-1956): Diễn viên đời đầu thể loại phim câm của điện ảnh Mỹ. Món tóc xù dắt hoa, đôi mắt thơ ngây mở to rất trùng hợp, mộc mạc, những diễn viên ngày xưa đều không hướng tới hình tượng sành sỏi hay trải đời với những cái nhìn như muốn tậu mọi cách hấp dẫn người xem như bây giờ…
Maude Fealy (1883-1971): Diễn viên kịch và phim câm người Mỹ. Cách tạo dáng cho thấy tâm hồn họ còn rất tinh khiết, và cái đẹp chuẩn mực là cái đẹp thánh thiện, thoát tục, ngược với hiện giờ, các biểu trưng nhan sắc có thiên hướng khuyếch trương mạnh sự “trần tục” và “vật chất”…
Ethel Warwick (1882-1951): Trước khi trở thành bộ mặt thân thuộc trên các sàn diễn nước Anh. Thân hình đồng hồ cát nhưng vẫn kín đáo, nghiêm trang.
Ethel Clayton (1882-1966): Diễn viên phim câm người Mỹ. Không tạo dáng nhiều. Chỉ là cái đẹp tinh khiết, chân chất, và không màu mẽ.
Evelyn Nesbit (1884-1967): Siêu mẫu ban sơ trên toàn cầu, từng là biểu trưng nhan sắc của nước Mỹ với những lọn tóc quăn màu đồng và thân hình mảnh dẻ. Ngay cả khi tạo dáng thờ ơ, thì khuôn mặt vẫn toát lên vẻ tinh khiết của 1 đứa trẻ.
Julia James (1890-1964): Diễn viên người Anh từng tham dự nhiều vai diễn lớn trong các vở kịch được yêu thích thời bấy giờ ở cả Anh và Pháp. Trầm tư không có những phương pháp tạo dáng “gợi cảm” mà vẫn tinh tế gợi cảm.
Geneviève Lantelme (1882-1911): Diễn viên sàn diễn, nhà hoạt động xã hội và biểu trưng bắt mắt người Pháp. Đôi mắt nhìn lên trên cao, tựa như những bức tranh cổ thời phục Hưng, người ta hướng con mắt lên Chúa Trời, chứ không cố tậu cách lôi kéo người đối diện…
Billie Burke (1884-1970): Diễn viên tên tuổi trên sàn diễn Broadway, Mỹ. Vẫn là 1 vẻ đẹp đầy đặn và mộc mạc, giản dị không màu mẽ.
Camille Clifford (1885-1971): Diễn viên sàn diễn gốc Bỉ có thân hình đồng hồ cát với vòng eo chưa đầy 46 cm. Thắt đáy lưng ong, nhưng cô vẫn mang nét kín đáo, đài các của thời xưa.
Ethel Barrymore (1879-1959): Diễn viên kịch và điện ảnh có bắt mắt, giọng nói đặc trưng, được tôn là “đệ nhất phu nhân” của rạp hát Mỹ. Với bộ mặt hiền hậu, tinh khiết như thiên thần, tóc búi cao, cô cũng chỉ thuần tuý là nhìn thẳng vào ống kính…
Annette Marie Sarah Kellerman (1886-1975): Vận cổ vũ bơi lội nhiều năm kinh nghiệm, ngôi sao tạp kỹ, diễn viên điện ảnh, nhà văn và chủ công ty người Úc. Dáng điệu chụp ảnh dù “làm cho đỏm” vẫn nhưng luôn là những phong thái nghiêm trang, giản dị.
Vẫn là Lily Elsie (1886-1962): Ca sĩ, diễn viên Anh lừng danh từ 1 số bộ phim âm nhạc hài, đồng thời cũng là 1 trong những đàn bà chụp nhiều ảnh nhất những năm 1900. Đôi mắt nhìn ống kính nghiêm trang, dáng vẻ cũng nghiêm trang, 1 vẻ đẹp trí não, mà vẫn toát lên sức cuốn hút lạ kỳ. Lại ngẫm, có nhẽ đâu cần ngửa mặt, mở môi và những cái nhìn như bây giờ mới được gọi là gợi cảm?
Một trăm năm đã trôi qua, có lẽ nếu vẫn giữđược những cái đẹp nội tâm như ngày trước, giữđược vẻ trong sáng, thánh thiện, nghiêm túc, chân thành trên mỗi thước phim, mỗi tấm ảnh…thì với công nghệ làm đẹp, công nghệ chụp ảnh siêu xuất như ngày nay, có lẽ một nửa của thế giới ngày nay sẽđẹp hơn vạn phần? Chính là bởi vì, đức hạnh vĩnh viễn là nguồn gốc của cái đẹp vĩnh cửu…Chỉ cóđiều, trong dòng xoáy vật chất hiện đại cuốn trôi đi mọi thứ, đôi khi chúng ta đã vô tình quên mất cái gốc ấy…
ĐKN (t/h)