Dù trong bất cứ cảnh ngộ nào, những sự đàng hoàng ấy vẫn luôn khiến nên những câu chuyện xúc động, và người ta sẽ thấy cuộc sống nghĩa tình hơn.
Bà cụ bán trứng và người đàn ông đẳng cấp
Hà Nội giữa những ngày mưa không ngớt, có 1 bà cụ hùi hụi ngồi bán hàng bên lề tuyến thị trấn để rồi sau đó là 1 câu chuyện đẹp về cách cư xử giữa cụ và 1 anh chàng đi ô tô đẳng cấp khiến ai đọc xong cũng thấy rất ấm lòng.
Sự đàng hoàng đối với mỗi người luôn là 1 chọn lọc. Với nhiều người, khi đi trên tuyến thị trấn và gặp 1 cảnh ngộ cạnh tranh, họ hoàn toàn có thể mặc kệ lướt qua bởi cuộc sống này vốn dĩ có no, có đủ, có giàu thì cũng có nghèo, có nhiều người hạnh phúc thì cũng có rất nhiều người khổ đau. Thế nhưng, anh chàng trong câu chuyện này đã có 1 chọn lọc tương đốic, chọn dừng lại tà tàm những điều ấm áp.
“Tôi vừa đi qua Kim Mã và gặp 1 bà cụ đang nhóm mưa bán trứng trên lòng tuyến thị trấn. Tôi quay đầu lại và mua giúp bà. Vừa xuống xe, cụ bà nắm tay tôi đề cập cám ơn chú, cám ơn chú. Chú mua cho em 1 túi nhé. 1 quả 3 đồng, 1 túi là 30 đồng chú ạ. Tôi thấy vậy liền mua cho bà 1 túi. Sau khi mua tôi tặng bà 1 ít mì tôm lúc nào cũng sẵn có trong cốp xe. Lúc tôi tặng bà, bà hạnh phúc lắm và thật đột ngột là bà tặng lại tôi 1 túi 10 quả trứng và đề cập. Em tặng chú 10 quả vì chú cho em nhiều mì tôm quá. Tôi cay cay mắt và đề cập bà ơi để cháu mua nốt cho bà túi này nhé, cháu không lấy không đâu vào đâu ạ! Cháu mua cho bà luôn túi này nha. Bà dứt khoát không lấy tiền tài tôi và tôi cũng dứt khoát chẳng thể nhận trứng của bà. Trong đầu tôi lúc đó nghĩ khiến cách nào để bà bán hết trứng để bà về luôn cho đỡ mưa nhỉ? Nghĩ 1 phút thế là có cách…
Tôi ngồi bán cùng bà luôn giả tỉ 1 lúc mà không bán được thì tôi mua hết về. Đứng được 1 lúc, khoảng 2 phút sau có 1 bạn trai đến đỗ xe lại mua cho bà 1 túi. Vậy là bà còn 3 túi. 1 phút sau lại có 1 bạn gái đến mua thêm 1 túi. Vài phút lại có thêm 1 bạn đỗ lại mua cho bà 2 túi còn lại… và bạn ấy đề cập “Cụ bị điếc anh ạ, cụ không nghe thấy gì đâu anh ạ, em gặp cụ mấy lần, cụ đôi khi mới ngồi bán ở đây anh ạ vì cụ già rồi” .. (lúc này tôi mới biết tai bà không nghe thấy tôi đề cập gì) nhưng không hiểu sao tôi và bà chuyện trò với nhau như thường ngày vậy. Ngay sau đó có 2 bạn đỗ lại mua nhưng đã hết hàng. Bà vui lắm và đề cập mai sau tôi sẽ có thêm 1 chí ítu củ quả , có mướp , có bí nữa .. cậu mà rảnh thì ra đây bán cùng tôi nhé.”
Cụ bà khó nhọc bán trứng dưới trời mưa, khi được tặng 5 gói mì đã không thay đổi quan điểm tặng lại 10 quả trứng cho dù trị giá của 10 quả trứng đó lớn hơn.
Câu chuyện sau khi san sẻ đã nhận được nhiều lời nhận xét hăng hái từ cư dân mạng. Bên cạnh đó có không ít những lời bình cho rằng, bà cụ bán trứng này trước đây thường xuyên bán chanh, rau củ và gia đình cụ có hồ hết con cháu, nhà cửa, chẳng hề cạnh tranh như vẻ kiểu dáng khắc khổ.
Tuy nhiên, theo như câu chuyện san sẻ trên mạng, có thể thấy bà cụ dù khó nhọc bán dưới trời mưa nhưng bà chẳng hề có ý xin xỏ tương đốich. Ngược lại, khi được tặng quà là những gói mì tôm, cụ còn tặng lại cho anh rất nhiều trứng mà chẳng hề tính toán thiệt hơn.
Dường như cả hai đều muốn “cho đi” lòng tốt của mình.
Bà cụ bán bao lì xì giữa đêm đông giá rét
Trước đó, trên nhiều diễn đàn mạng xã hội liên tục san sẻ hình ảnh 1 bà cụ ngồi co ro 1 mình trên lòng tuyến thị trấn, giữa thời tiết rét buốt cùng sạp phong bao lì xì tí xíu kế bên. Cũng vẫn dáng ngồi co ro vì trời lạnh! 78 tuổi, đáng lẽ cụ phải được sum hiệp êm ấm bên con cháu thì cụ ngồi đây, bán từng tệp lì xì kiếm chút tiền để trang trải cuộc sống. Cụ bảo cụ không còn con cháu, cụ thuê nhà trọ giá phải chăng ở tuyến thị trấn Láng. Cụ ngồi bán trên lòng tuyến thị trấn tuyến thị trấn Thái Thịnh. Cụ đề cập sẽ ngồi đây bán từ giờ tới 30 Tết, từ 12 h trưa tới tầm 9h tối. Câu chuyện mà H.N nhắc khiến nhiều cư dân mạng cảm thấy vô cùng xúc động.
Bà cụ trong câu chuyện tên thật là N.T.Hiền, năm nay 78 tuổi, quê ở Mỹ Đức – Hà Nội. Cụ Hiền tuy tuổi cao, ngoại trừ việc bị nghễnh ngãng, trí tuệ vẫn còn tương đối sáng láng. Cụ nhắc, khoảng 3 năm trước, khi cảm thấy cuộc sống quá khổ, cụ theo 1 người láng giềng tốt bụng tên là Hạnh lên Hà Nội mua cách kiếm sống.
Cụ Hiền, nhân vật trong câu chuyện được cư dân mạng san sẻ liên tục trên các diễn đàn mạng.
Những ngày mưa rét, không đi nhặt ve chai được lại nghĩ là sắp đến Tết âm lịch nên cụ Hiền nhờ 1 người quen mua giúp phong bao lì xì về bán lại.
Nhiều người còn mang cả bánh và sữa hộp đến biếu cụ.
Sau khi biết đến câu chuyện về bà cụ 78 tuổi 1 mình mưu sinh bằng nghề bán phong bao lì xì ở lòng tuyến thị trấn giữa ngày mưa gió lạnh buốt, rất nhiều người dân Thủ đô đã hò nhau đi mua ủng hộ để cụ thêm đắt hàng.
Bà cụ bán thuốc lá trên tuyến thị trấn Đồng Khởi
8 giờ sáng, tại 1 góc nhỏ trên tuyến thị trấn Đồng Khởi (huyện 1, TP.HCM) – nơi tập kết những dãy nhà to lớn đẳng cấp, tương đốich Tây ra vào đông như mắc cửi, có 1 bà cụ quần áo nản lòng cũ ngồi bẹp dưới lòng lòng tuyến thị trấn, kế bên là những bao thuốc lá điếu đầu lọc, cái hộp quẹt gas nhựa, cây chewing gum tí xíu và chiếc túi vải đựng tiền nát nhàu.
Cụ tên Trương Thị Lệ, 87 tuổi, quê Cần Đước (Long An), theo ba mẹ lên Sài Gòn sinh sống từ nhỏ, có thâm niên bán dạo hơn 50 năm. Cứ mỗi sáng sớm, con trai cụ Lệ chở cụ từ bất động sản huyện 8 sang, rồi hấp tấp chạy qua chợ An Đông hành nghề xe ôm. Do quá già yếu, cụ chỉ ngồi 1 chỗ suốt từ sáng đến tối. Mấy anh chủa quản thành thị thấy vậy động lòng, đuổi ai thì đuổi chứ cụ không thay đổi quan điểm không, nhiều khi lại mua thuốc lá ủng hộ nữa.
Hỏi cụ không đi đứng được, lỡ trái gió trở trời hoặc người có ý đồ xấu đến phá biết tính khiến sao, cụ Lệ cười móm mém đề cập: Hễ mà mưa rớt xuống là mấy anh đùm bọc cao ốc chạy ra ẵm cụ với cái “sạp hàng” vô liền, khi nào nắng quá thì họ lấy dù che cho. Còn cái túi vải đựng tiền bán hàng cụ cứ để toang hoác, hồi trước mấy đứa lưu manh đến giả bộ mua thuốc rồi giật đồ bỏ chạy nhưng mấy anh em xe ôm gần đó chặn tuyến thị trấn bắt lại liền, có mất mát gì đâu. Ở đây cụ được đùm bọc chu đáo lắm.
Sợ tương đốich hiểu lầm con cháu mình bất hiếu để mẹ già phải còng lưng thị trấn thị kiếm ăn, cụ Lệ thanh minh liền: “Con trai với đàn bà kêu về để nó thờ cúng hoài. Cũng thử nằm nhà 1 đôi tháng nhưng cứ đau nhức mình mẩy. Con cái đi khiến suốt, tuổi già đơn chiếc khổ lắm chú ơi. Ra đây dù người ngoài nước lạnh nhưng ai cũng thương mình, tui thấy tình người thật đáng quý”. Hôm nào đắt hàng, cụ Lệ bán được hơn 80.000 đồng, khi ế thì 1 đồng cũng không thấy. Không có tiền nhưng chưa bao giờ cụ bị đói bởi luôn có những tấm lòng san sẻ mang đến cho cụ đồ ăn. “Gói xôi và ly cà phê này cũng là mấy cô mấy cậu cho tôi hồi sáng đó” – cụ Lệ cứ liệu.
Lời kết:
Dù trị giá của những gói mì, những quả trứng, gói xôi hay việc mua ủng hộ không lớn nhưng ở đó chứa đựng 1 trị giá tương đốic mà bất kỳ vật chất nào cũng chẳng thể sánh được, đó chính là lòng tốt và sự đàng hoàng. Chúng ta có thể không đủ lớn để khiến được những điều vĩ đại nhưng lại hoàn toàn có thể khiến những việc đàng hoàng với tấm lòng vĩ đại. Cuộc cần lắm những tấm lòng tương tự !
Tiêu Dao (tổng hợp)
Trả lời