Chưa cho tới hiện tại xử án nhưng hội trường xét xử rộn lên đủ thứ âm thanh. Tiếng khóc cha, khóc chồng của vợ con bị hại; tiếng hỏi thăm nấc nghẹn trong những dòng nước mắt không giới hạn tuôn rơi của vợ con bị cáo. Cám cảnh nhất là hình ảnh 2 người con gái dắt díu 4 đứa con ngồi khóc nức nở vì nỗi đau họ phải chịu.
Hạnh phúc vỡ
Vừa nhận ra bị cáo được công an áp điệu đến hội trường xử án, vợ bị hại đã ôm con chạy nhanh tới gần vành móng ngựa khóc lóc: “Anh thấy không, nhà giờ còn 3 mẹ con em đây này. Chúng em phải sống như thế nào đây hả anh?”. Nghe đến đó, bị cáo quay mặt lên phía trên, thầm lặng đan từng ngón tay vào nhau và những giọt nước mắt lã chã rơi.
Chị Trần Thị Thanh (vợ bị hại) nhắc, chị và anh Dương Văn Cường làm cho người lao động tại Khu công nghiệp Sông Mây (huyện Trảng Bom). Cùng là người dân xa quê, lại là đồng hương Hà Tĩnh nên cả hai bén duyên và 1 đám cưới nhỏ được công ty ở quê để quý vị được nên vợ chồng trước sự chứng kiến của bà con họ hàng.
Sau đám cưới quý vị tiếp diễn xoay vần trong cuộc mưu sinh và tuần tự 2 đứa con thành lập. “Vợ chồng làm cho người lao động lo cho 2 đứa con chỉ dư dả được tí chút trang trải cuộc sống và dành tiền để hàng năm về quê thăm ông bà thôi, vậy nên vợ chồng vẫn phải chịu cảnh ở trọ” – chị Thanh phân trần.
Thế rồi, vào ngày 21-8-2016, trong 1 lần đi chơi tại xã Xuân Bắc (huyện Xuân Lộc), Cường tham dự cá độ ăn tiền với Nguyễn Văn Chức (36 tuổi, ngụ xã Xuân Bắc) và các anh: Lê Minh Hùng, Nguyễn Quang Nam, Đinh Văn Thành. Trong đó, Thành và Cường chơi 1 tụ. Chơi được 1 lúc thì Hùng phát hiện Thành và Cường tiêu dùng con chíp gắn vào smartphone di động để cá độ gian lậu nên đã lấy 1 mảnh sành thị oai Thành, buộc phải đưa công cụ chơi bạc gian lậu ra.
Bị phát hiện chơi bạc gian lậu, sợ bị đánh, Cường bỏ chạy thì bị Chức ôm lại và 2 bên xảy ra giằng co, xô xát. Trong lúc xô xát, Chức đã lấy con dao nhọn gần đó đâm Cường 1 nhát tử vong. Đến hôm sau, Chức đến cơ quan công an tự thú.
Sau nhát dao chí mạng đó, Chức trở thành kẻ tội đồ phải đứng trước vành móng ngựa, phải lãnh bản án 12 năm tù giam về tội giết người, còn người bị hại để lại vợ con chịu cảnh đau khổ và cuộc sống cạnh tranh.
Tha thứ…
Chính bị cáo Chức cũng chẳng thể lường hết những mất mát mà bị cáo đã gây ra, làm cho cho người vợ trẻ mất chồng, 2 đứa con nhỏ mất cha, bậc làm cho ba mẹ mất con. Không những vậy, khi vào tù, bị cáo để lại sức vợ tảo tần sắm cách giải quyết hậu quả do mình gây ra, phải bươn chải để nuôi 2 đứa con ăn học và ôm nỗi buồn đợi ngày chồng trở về.
Vẫn còn khích lệ khi bị cáo còn chút lương tâm và sự day dứt bởi phút sai trái mà gây khổ đau cho nhiều người. “Bị cáo sai rồi, xin hãy thứ lỗi và bỏ qua cho phút chốc sai trái tạm thời của bị cáo. Bị cáo sẽ gắng sức bù đắp cho mẹ con chị sau khi được mãn hạn tù trở về” – bị cáo Chức nghẹn ngào nhắc câu xin lỗi vợ bị hại.
Khi vị chủ tọa hỏi bị cáo Chức đã bồi hoàn được bao lăm cho gia đình bị hại thì bị cáo lí nhí đáp: “Bị cáo không biết”. Chủ tọa lại hỏi gia đình bị cáo có đến thăm hỏi gia đình bị hại thì bị cáo lại đáp: “Không biết”. Theo lời bị cáo, từ ngày vào trại giam bị cáo không còn quan tâm đến những chuyện xảy ra ở bên ngoài nữa. Bị cáo chỉ ôm nỗi day dứt và đã biết mình sai muộn mằn. Cho đến ngày được gặp gia đình bị hại và vợ con mình, bị cáo mới nhắc lên được những lời xin lỗi thực lòng và đã biết lỗi sai.
Chị T.T.T. (vợ của bị cáo) cho biết gia đình 2 bên đã ký kết tiền bồi hoàn tổn thất cho gia đình bị hại là 290 triệu đồng, nhưng vì chưa đủ điều kiện nên chị đã gửi trước cho gia đình bị hại 250 triệu đồng, số còn lại chị xin được trả trong vòng 2 năm.
“Gia đình tôi chẳng có số tiền lớn vậy đâu. Tôi đã phải đi vay mượn khắp nơi mới gom nhặt được 250 triệu đồng gửi cho gia đình bị hại. Mạng người là vô giá, người ta mất chồng, mất cha, mất con là điều quá khổ đau rồi. Tôi sẽ gắng sức làm cho để chờ chồng về và sẽ vay mượn tích cóp thêm trả cho chị Thanh có cái mà nuôi con” – chị T. vừa khóc vừa tâm tình.
Nỗi đau bị cáo gây ra cho cả gia đình bị hại và bị cáo trong vụ án là quá lớn. Tuy lực, chấm dứt phiên tòa, 2 người vợ vẫn gặp nhau tại sân tòa gửi cho nhau những câu khích lệ để phần nào vơi bớt đau thương mặc cả hai phải chịu. Có lẽ câu nhắc hay nhất của vợ bị hại trong phiên tòa làm cho mọi người đều nhớ là: “Tôi muốn lấy ân phục thù, chứ không muốn lấy oán để nuôi hận thù trong lòng. Tôi mong anh Chức sớm được trở về lo cho vợ con anh…”.
Theo Tố tâm (báo Đồng Nai)
Trả lời