Tháng ngày sống trong khiếp sợ
Năm 1940, bố đẻ ông Nguyễn Văn Bình lập nghiệp tại mảnh đất Hùng Sơn, thị xã Đại Từ, tỉnh Thái Nguyên. Sau những năm tháng đi bộ đội, đấu tranh chở che Tổ quốc, ông Bình lại trở về quê hương, mang nhiều thương tích trên người.
Căn nhà của vợ chồng ông Nguyễn Văn Bình bỏ không vì bị nhiễm điện nặng.
Đặc biệt, di chứng chất độc màu da cam đã làm cho cô con gái của ông vòng quanh năm ốm yếu, còn đứa cháu nội (thế hệ F3) bị dị tật khoèo chân. Cố gắng vượt lên căn số, cuộc sống của vợ chồng ông Bình lúc tuổi già cũng đến bến bình an, nếu không có tuyến phố điện 220KV Tuyên Quang – Thái Nguyên đi qua.
Đường điện đất nước bao trùm lên đa số ngôi nhà cấp bốn và mảnh vườn nhỏ của ông bà Bình. Từ đây, tấn bị kịch mang tên “nhà nhiễm điện” khởi đầu, xô đẩy cuộc sống của vợ chồng ông Bình đến cùng tận đau buồn.
Bà Nguyễn Thị Tiến khóc hết nước mắt trong chuồng trâu chật chội.
PV đến nhà ông Bình ở xóm Phú Thịnh, Hùng Sơn, Đại Từ vào buổi tối. Đứng ở ngoài sân, ông Bình dí bút thử điện vào người PV. Đèn bút thử điện sáng rực làm PV tròn mắt sửng sốt. Chủ nhà dí bút thử điện vào lá cây, dây phơi xống áo, các vận dụng trong nhà, mặt đất… bút thử điện đều sáng rực, chứng tỏ nhiễm điện quá nặng.
Bà giáo làng Nguyễn Thị Tiến (vợ ông Bình) đề cập đau đớn: “Ngày ẩm ướt, mưa phùn, tuyến phố điện réo rào rào như chảo mỡ sôi. Nhiều lần vợ chồng tôi bị điện phóng, ngã cắm mặt xuống đất”.
Vì nhà bị nhiễm điện quá nặng, nhưng không được chính quyền cho di dời đến nơi ở mới an toàn, vợ chồng ông Bình đành phải cắn răng sống tạm trong cái chuồng trâu gần đó. Hiện tại, chuồng trâu xuống cấp trầm trọng, vợ chồng ông Bình ngồi không nổi, phải đi thuê nhà, sống tạm qua ngày.
Đau xót hơn là nhiều cơ quan chức năng, ban lĩnh vực, chính quyền địa phương đến đây rà soát, đều chưa nhìn ra tác hại hiểm nguy của điện đến khỏe mạnh của người dân sống dưới tuyến phố dây điện 220KV. Nhiều người dân ở đây đề cập, không ít cán bộ đến đây rà soát, bị điện giật “tung người”.
Ngay sát cạnh nhà ông Bình là nhà vợ chồng chị Nguyễn Thị Xuân, cũng bị nhiễm điện rất nặng, chẳng thể ở được. Gần chục năm nay, vợ chồng chị Xuân và 2 đứa con nhỏ, 1 mẹ già hơn 80 tuổi phải thuê căn nhà tranh, vách đất ọp ẹp, tồi tàn để ở.
Bà con láng giềng gọi đùa, đây là “khách sạn nghìn sao” (tường vách đất, mái tranh có nhiều lỗ thủng- PV). Mỗi khi trời mưa, nhà dột tứ tung, cuộc sống buồn đau, không bút nào tả siết. Mỗi lần nhìn sang căn nhà cấp bốn quen thuộc bỏ không, cỏ dại mọc um tùm, chị Xuân lại rơi lệ.
Căn nhà tranh, vách đất chị Nguyễn Thị Xuân thuê ở tạm có thể tan hoang bất cứ lúc nào.
Mẹ con chị Nguyễn Thị Xuân mong từng ngày được bồi hoàn thoả đáng, chuyển đến nơi ở mới an toàn.
Nhà mặt tuyến phố “đắp chiếu”
Chung cảnh nhà bị nhiễm điện như gia đình ông Bình, chị Xuân, hộ bà Nguyễn Thị Vân (trú tại xóm Bình Sơn, xã Bình Thuận, thị xã Đại Từ) cũng vậy.
Khi tuyến phố điện 220KV đi qua vào năm 2007, hai thửa đất thổ cư mặt tuyến phố lớn, có nhà mái bằng chắc chắn bị nhiễm điện nặng. Sức khỏe các người tham gia trong gia đình bà Vân bị tác động hiểm nguy.
Căn nhà mặt tuyến phố của bà Vân rất nhiều “đắp chiếu” vòng quanh năm, không làm ăn, kinh doanh được gì. Nó trở thành 1 cái kho đựng đồ đoàn vạn bất đắc dĩ. Bà Vân tâm tình: “Có mấy người đến thuê nhà tôi để ở, họ đều kêu bơ phờ, ức chế tâm thần khi sống ở đây. Được dăm bữa, họ chẳng thể sống trong môi trường nhiễm điện, bỏ đi hết”.
PV cảm nhận được từng lời đề cập chân thật của bà Vân khi đến thăm gia đạo của người con gái đã bước sang tuổi xế chiều này. Đứng giữa sân nhà bà Vân, ngửa cổ nhìn lên trời nhìn tuyến phố dây điện 220KV với trên chục dây điện to dài, lừng lững vươn dài phía.
Bà Vân cho hay: “Hôm nay trời nắng còn đỡ, gặp hôm thời tiết ẩm ướt, tuyến phố điện nổ ghẹ bép trên không, tôi và người thân không dám vào nhà vì sợ điện giật”.
Nhiều năm qua, gia đình bà sống trong “cái chuồng gà” ở gần đó, khỏe mạnh của các người tham gia trong gia đình bị tác động hiểm nguy do điện gây ra.
Theo Người đưa tin
Trả lời