Năm nay gần 40 tuổi, bộ mặt chị vẫn tròn đầy thanh tú. Chị đính hôn với anh – người thanh niên cùng quê Ninh Bình khi mới 16 tuổi mặc gia đình ngăn cản.
Hàng ngày chị buôn bán, coi sóc gia đình để anh đi làm công chức nhà nước. Hai đàn bà tuần tự có mặt trên thị trường là sợi dây kết nối ái tình giữa chị và chồng thêm sâu đậm.
Sau thời kì dài lo toan kinh tế, coi sóc hai con ăn học, cuộc sống của chị bỗng ngột ngạt khi anh có nhân tình. Lúc này công việc của anh đã ổn định, giữ chức trưởng phòng tại quận nhà, kinh tế khá giả.
Anh lãnh đạm với chị, ngay cả khi chị công bố mình mang thai con thứ ba, đó là 6 năm về trước (năm 2011). Lúc đó, anh bắt chị phải bỏ đứa con “thừa” đó vì không muốn bị kỷ luật hay mất chức. Nhưng chị nghĩ, anh có nhân tình nên không muốn mẹ con chị nữa.
Nhiều năm chung sống, chị hiểu anh đã quyết tâm rất nhiều để có được vị trí trưởng phòng. Chị dày vò tâm lý, vừa muốn giữ cho anh lại không muốn bỏ đứa con vô tội.
Song người chồng cương quyết không muốn đứa con chào đời. “Anh ấy tuim bố đánh cho hư thai và tôi bị anh đánh gãy 1 cái răng”, chị tâm tư. Bức bách về ý thức, chị vờ nghe theo chồng, đi bỏ thai nhi.
Vào thị thành Ninh Bình, chị thuê nhà nghỉ liền 1 tuần rồi gọi điện cho chồng rằng “chẳng thể bỏ khúc ruột của mình”. Không ép được vợ, anh để chị sinh con thứ ba với điều kiện: “Không được khai sinh là con chung của hai người”.
Khi thai nhi ở tháng thứ tư, chị khởi đầu cuộc sống chui lủi trên gách trên nhà ba má, không điện đóm để giảm thiểu láng giềng phát hiện. Đến ngày sinh, chị 1 mình ra Hà Nội và “vượt cạn” không có anh kế bên.
Bé trai kháu khỉnh có mặt trên thị trường, chị báo cho chồng nhưng anh không ngó ngàng mặc vợ van nài ra Hà Nội nhìn đứa bé dù chỉ 1 lần. Nước mắt chảy ngược rồi chảy xuôi, chị chịu đựng để có sữa nuôi con. Gần 1 tháng sau, anh mới ra Hà Nội thăm hai mẹ con.
Khi mang con trai về quê, chị tiếp diễn sống nhờ nhà dì ruột để bảo tồn cho chồng. Hai đàn bà đã lớn, biết nghĩ suy, nên thương mẹ rất nhiều, dần xa lánh người bố.
Năm 2017, người chồng xác định không còn tình cảm với vợ nên nộp đơn ly hôn. Anh tuim bố không cho vợ 1 xu và cũng không buộc phải gì từ chị, chỉ đòi “chia” các con. Tuy nhiên, không người con nào đồng ý ở với anh. Con gái lớn chối từ việc được bố mua cho căn nhà tiền tỷ khi anh ly hôn với vợ.
Suốt thời kì đợi ly hôn, anh smartphone, nhắn tin cho con lớn nhưng cô gái không nghe máy và tư vấn bố. Ngay cả khi anh từ Ninh Bình ra Hà Nội thăm con đang học đại học, thiếu nữ khăng khăng không gặp bố.
Trong khi đó, chị vẫn muốn hàn gắn tình cảm để các con có gần như bố, mẹ coi sóc, im tâm học hành nhưng anh vẫn dứt tình ly hôn. Sau hai lần hoãn, cuối tháng 6 vừa qua, TAND quận nơi người mua cư trú đã mở lại phiên xử. Song tòa tuim bố đình chỉ khắc phục vụ án vì anh đột ngột rút đơn.
Đầu tháng 7, chị không đồng tình, đã kháng cáo. Lần này, chị làm chủ đơn, xin tòa cho ly dị chồng. “Là người con gái, tôi mong các con được cả bố, mẹ coi sóc. Nhưng tới thời điểm này, tôi xác định chẳng thể níu kéo cuộc hôn nhất đã “đứt” từ nhiều năm trước với anh ấy nữa”, chị tâm tư. Chị nhắc đã quá nhọc mệt, nên muốn khắc phục “cho xong” để im tâm nuôi các con như những năm tháng trước chị vẫn thực hành 1 mình.
Theo VnExpress
Trả lời