Gia cảnh buồn
Người con trai thần kinh bò lổm ngổm trên giường bệnh, ánh mắt ngây dại. Người cha già không nhớ nổi tuổi mình. Mấy con chó gầy giơ xương, có nhẽ đói lâu ngày, thấy người lạ vào chỉ nhổm hai chân trước vẫy đuôi, không cả đứng vững. Căn nhà xiêu của ông Kỷ chứa đầy những nỗi xấu số, mất mát, tưởng như gom lại từ những khổ sở trong xã hội. Ông Nguyễn Hữu Kỷ (gần 80 tuổi, ngụ xóm Tiến Bộ, xã Thạch Tân, thị xã Thạch Hà, Hà Tĩnh). Sinh ra trong tình cảnh chiến tranh và nghèo nàn, ông không được học hành lấy 1 chữ. Giấy tờ chứng minh đi bộ nhóm, huân, huy chương, giả như có ông cũng không biết cất ở đâu.
Theo đồng nhóm đề cập lại, ông Kỷ tòng ngũ ngày 15/02/1966, sau khi training tại C1 – D8 đoàn 22 Quân khu 4, ông được điều vào công ty BT43 (binh trạm 43) quân khu Trị Thiên – Huế, quyết đấu tại tuyến phố 9 đến năm 1975. Khi quốc gia được hoàn toàn phóng thích, ông trở về quê hương vun đắp gia đình và sinh ra được 3 người con, hai gái, 1 trai.
Cuộc sống bên vợ con và mấy sào ruộng đối với ông tưởng như đã là hạnh phúc. Nhưng xấu số ập đến từ năm 1983, khi người vợ đau ốm không có tiền chữa trị đã tạ thế. Ông Kỷ gà trống nuôi 3 người con thơ dại.
Nhớ thương vợ, ông sinh trầm cảm, trí tưởng cũng mất dần. Các con ông cũng dần lớn lên, mỗi người 1 cảnh. Hai người nữ giới, người chị lấy chồng trong Nam nhưng cuộc sống mưu sinh khó nhọc, không thường xuyên về thăm quê. Cô em không được nhanh nhẹn như người thường ngày, sau khi sinh 1 người nữ giới vẫn ở cùng cha và em trai. Còn người con trai độc nhất của ông Kỷ mắc chứng thần kinh.
Năm 2017, ông Kỷ phát hiện bệnh hiểm nghèo phải vào viện điều trị. Người con trai hơn 30 tuổi lại tái phát bệnh đang điều trị tại Bệnh viện Tâm thần Hà Tĩnh.
Khi bố và em trai, hai người nằm hai bệnh viện, đều chẳng thể tự lo được bảo trì tư nhân, chị Hạnh (người nữ giới ở cùng) phải chạy đi chạy lại để trông nom. Khổ nỗi gia đạo chỉ có căn nhà rỗng, ăn chưa đủ no lấy gì mua thuốc men điều trị.
![]() |
Con trai ông Kỷ mắc bệnh thần kinh phải nhập viện |
Họa vô đơn chí, cô nữ giới độc nhất của chị Hạnh đang học lớp 9 trường THCS Tân Lâm không hiểu tại sao đã bỏ nhà ra đi. Sau mấy tháng không giao thông, vừa mới đây cô bé đã điện về công bố đang ở Hà Nội. Nói trong nước mắt, chị Hạnh cho biết: “Bố đau (ốm – PV) 1 tuyến phố, em cũng nằm thất thần trên giường bệnh. Niềm hi vọng lớn nhất của tôi là đứa nữ giới nhưng còn thời kì đâu trông nom con nên nó cũng bỏ tôi đi luôn”.
Chị khóc, người em nhìn vô hồn ngờ ngạc. Người cha già lần thần chẳng còn trí tưởng. Hàng xóm cho biết: Trước đây gia đình ông Kỷ được xếp hàng khổ thứ hai trong vùng. Gia đình thứ nhất người cha cũng là cựu chiến binh sinh ra mấy người con bị nhiễm chất độc da cam, suốt ngày “nhảy múa” và xin ăn khắp chốn. Nhưng hiện tại gia đình này đã nhận được chế độ chất độc da cam nên không phải đi hành khất nữa. Còn gia đình ông Kỷ thì không được chế độ gì, gia bản cũng chẳng có gì, lại trở thành nghèo nhất.
“Anh hùng” bị quên lãng?
Hoàn cảnh cạnh tranh của gia đình được đưa lên mạng xã hội. Nhiều nhà hảo tâm tậu đến để chia sẻ. Nhưng do ông Kỷ bệnh tật, con trai thần kinh, nữ giới cũng không được thường ngày, 1 người họ hàng ở gần nhà phải đứng ra thay mặt gia đình nhận hỗ trợ.
Thấy đồng nhóm cũ của mình tình cảnh quá trớ trêu, nhiều cựu chiến binh đã nhiều lần buộc phải lên xã, thị xã xin khiến chế độ cho ông Kỷ nhưng cũng chưa được.
Trao đổi qua dế yêu, ông Trần Văn Mộc trước đây là tiểu nhóm trưởng tiểu nhóm chuyển vận BT 43 cho biết: “Đồng chí Nguyễn Hữu Kỷ trước đây là lính của tôi, ông được giao nhiệm vụ nấu bếp, năm 1973 khi máy bay địch càn quét tại suối A Sình, địa phận A Dơi, dân tộc KơTu, đồng chí Kỷ khi đó đang nấu bếp nhưng thấy trực thăng địch bay phải chăng, ông đã lấy súng bắn trúng phi công giặc và rớt luôn chiếc trực thăng đó.
Tôi đang khiến giấy má để vun đắp đồng chí Kỷ thành anh hào nhóm vũ trang thì bị thương nên phải chuyển ra tuyến ngoài và không biết anh Kỷ sau đó ra sao. Chỉ biết đó là vùng khốc liệt nhất, súng đạn hôm mai cày xới, chất độc da cam rải đầy không 1 ngọn cỏ nào sống nổi”.
Về câu cthị xã trận mạc khốc liệt thuở xưa, 5 cựu chiến binh đồng nhóm của ông Kỷ đều nhắc đã chứng kiến được giây khắc đó.
Đặc biệt, ông Kỷ tuy không nhớ tuổi mình, không nhớ kí vãng, nhưng ông vẫn đề cập được: “Đang là lính của cụ Hồ đây, tôi vừa bắn trúng tên phi công và chiếc trực thăng đang rơi bên bờ suối”.
Xã nhóm trưởng xã Thạch Tân, ông Trần Quốc Phương cho biết: “Ông Kỷ có đi bộ nhóm ở Quảng Trị nhiều năm, biết nhưng không khiến được chế độ gì cho ông vì ông không có giấy má , không nhớ gì. Xã có khiến cho vài gian nhà nhất thời và con trai ông có được hưởng chế độ trợ xã hội ít oi. Chúng tôi muốn khiến lắm nhưng không khiến được gì giúp ông. Mấy năm trước có được hưởng theo chế độ 42 – trợ cấp 1 lần thôi”.
Ngay đến bệnh tình của người con trai ông Kỷ, các bác sĩ cũng cho rằng có thể là 1 triệu chứng của chất độc Đioxin. Trao đổi với người viết về trường hợp bệnh nhân Nguyễn Hữu Cảnh (con ông Kỷ), Trưởng khoa điều trị bệnh rối loạn thần kinh, Bệnh viện Tâm thần Hà Tĩnh, ông Nguyễn Tiến Hùng cho biết:
“Bệnh nhân bị chậm lớn mạnh thần kinh, có thể do đột biến gen nhưng kỹ thuật chưa tậu ra được cội nguồn. Điều trị vậy, còn khó hồi phục. Nếu được uống thuốc thường xuyên thì có thể cầm cự, về lâu dài có thể ngày 1 nặng thêm do chế độ ăn nhậu, trông nom, đặc thù về mặt ý thức”.
![]() |
Bác sĩ Nguyễn Tiến Hùng |
Chiến tranh đã đi qua, Đảng và nhà nước cũng đã có nhiều chính sách đền ơn đáp nghĩa phần nào bù đắp cho những mất mát lớn lao của những người có công với cách mệnh.
Thiết nghĩ, chính quyền địa phương và các cơ quan chức năng cần quan tâm coi xét để cam đoan chế độ cho ông Kỷ giả như đúng đối tượng được hưởng chính sách của nhà nước.
Theo Quốc Hùng/PLVN
Trả lời