“Trời ơi, nó bệnh thế mà ép nó học, cho nó nghỉ đi cho thoả thích” – đó là những lời ái ngại của phụ huynh chăm con bệnh ở khoa Nội 3, BV Ung bướu TP.HCM khi thấy bé Võ Nguyễn Thảo Nguyên lóc cóc ôm tập vở hùi hụi học trong phòng bệnh.
Con chỉ thích đi học
Mỗi lần như thế, chị Nguyễn Thị Tấm, mẹ Nguyên, lại cười xòa, xoa đầu con: “Nguyên muốn học chứ có ai ép đâu hả”. Không như người lớn chỉ mong có ngày thứ Bảy, Chủ nhật để ngơi nghỉ sau 1 tuần khiến việc thì Nguyên lại: “Con không thích thứ Bảy, Chủ nhật vì con chỉ thích đi học thôi chứ không muốn nghỉ”. Nhiều đợt phải điều trị lâu hơn ở bệnh viện lại trùng đợt thi là Nguyên lại nề thầy thuốc cho về thi.
Bác sĩ phải dặn Nguyên không được chạy khiêu vũ rồi phải lên liền để vô thuốc. Cứ ba tuần là Nguyên lại từ TP Tây Ninh cùng mẹ lên bệnh viện, giả sử đáp ứng thuốc ổn thì 1 tuần sẽ về lại quê. Dù vậy, Nguyên vẫn hoàn tất các môn và học kỳ I lớp 2 cuối năm ngoái, được nhận giấy khen “Hoàn thành lý tưởng các nội dung học tập và đoàn luyện”. “Có những buổi sáng Nguyên bảo con thấy người khó chịu, mắc ói quá, tôi nhắc con mệt thì ở nhà, mai khỏe mẹ lại chở đi học, Nguyên liền khỏe ngay, nhắc con muốn đi học” – chị Tấm nói.
![]() |
Biết trước khi vào thuốc sẽ mệt, Nguyên tranh thủ học bài để theo kịp bạn bè. Ảnh: H.LAN
Hai lần chết đứng
Nguyên còn có 1 người chị bị não úng thủy nằm 1 chỗ ở quê. Chị Nguyễn Thị Tấm (38 tuổi) trải lòng về quãng thời kì cạnh tranh khi khiến mẹ được 13 năm phải tuần tự chứng kiến hai đứa đàn bà mắc những căn bệnh ngặt nghèo.
Năm 2004, vợ chồng chị Tấm vui mừng đón đứa đàn bà đầu lòng là Võ Nguyễn Việt Mỹ khỏe khoắn. Hạnh phúc chưa tày gang khi được 13 ngày tuổi, con bị di chứng viêm màng não mủ chuyển sang não úng thủy. Chị bỏ dở công việc là thầy cô giáo dạy tin học để lao vào hành trình chữa chạy cho con. Hết đi khắp bệnh viện ở TP.HCM, chị ẵm con đi xe lửa ra Hà Nội đến BV Nhi Trung ương, BV Việt Đức nhưng các thầy thuốc đều bó tay.
Hai năm sau, nghe tin BV Chợ Rẫy có thầy thuốc nước ngoài về mổ cho bệnh nhân não úng thủy, chị ngay tức thì đưa con lên mổ. Ba tháng sau, các con phố đặt ống bị viêm, phải tháo dỡ ra và không đặt lại được, bệnh viện khuyên gia đình chuẩn bị ý thức lo áo quan. Kỳ lạ thay, về nhà bé từ từ khỏe lại và đến năm 2011, trong lần đi tương đốim bệnh tay-chân-miệng, thầy thuốc BV Nhi đồng gợi ý có thể mổ đặt các con phố ống lại cho bé. “Mặc dầu tương đối run vì lần đặt ống chiến bại trước nhưng vẫn quy định cho con thử lần nữa. Kết quả khả quan khi bé đáp ứng tốt. Đường ống phải năm năm thay 1 lần, dự kiến năm ngoái thay cho bé thì phát hiện ra Nguyên bị bệnh nên hoãn tới giờ luôn” – chị Tấm bùi ngùi.
Chồng chị Tấm khiến mướn nhân ở nhà máy các con phố, lương chỉ 3 triệu đồng/tháng, tiền chữa chạy cho đứa con đầu vẫn chưa trả xong nay gánh thêm chữa cho Nguyên, chị Tấm phải thế chấp mảnh đất bà ngoại cho và vay nhà băng, bạn bè số nợ đã lên đến 200 triệu đồng.
Từ ngày Nguyên bệnh, hai vợ chồng phải gửi bé Mỹ cho ông bà ngoại già coi ngó. Trong Tết, ông ngoại, từng có thời kì đi quyết đấu, hằng tháng lãnh trợ cấp của Nhà nước, phát hiện ra khối u ở gan nên phải nằm bệnh viện. Bà ngoại phải chạy vào bệnh viện suốt nên Mỹ nằm lủi thủi ở nhà.
“Thấy đứa đầu bệnh vậy, sợ đứa thứ hai có chuyện gì nên lần sinh Nguyên, tôi xuống BV Từ Dũ thăm tương đốim rồi sinh luôn tại đây. Đúng là không biết trước được cảnh ngộ đẩy đưa. Hai đứa bệnh thì hụt hẫng, hoang mang lắm, không biết khiến sao lo hết nhưng phải ráng kỳ vọng thôi, may thầy phước chủ vậy”.
Lòng chị Tấm như thắt lại khi nghe Nguyên ôm cổ nhắc: “Con còn ước cho mẹ nữa, con ước gì mẹ trẻ lại để coi ngó con và chị Mỹ”.
Từ ngày lên TP chữa bệnh, mỗi tuần phải xa chị, Nguyên nhớ chị ởnhà lắm. Ba lần viết điều ước gửi chương trình “Ước mơ của Thúy”, Nguyên đều ước cho chị có được chiếc xe lăn có nút bấm điều khiển vì tay chân chị rất yếu, chẳng thể lăn xe chuyển di. Biết xe lăn mắc quá, em chuyển sang viết điều ước cho chị được thay ống đặt trong thân thể để chữa bệnh cho chị vì ống cũ đã hết hạn. “Chị Hai nằm 1 chỗ có gì vui đâu, giá mà chị khỏe lại để chơi với con” – Nguyên không mảy may nghĩgì đến căn bệnh của mình. Nguyên mong cho chị bị não úng thủy sớm được thay các con phố ống chữa bệnh trong thân thể. Ảnh: CT Mặc dùcảm thấy đau bụng do các con phố ống đặt trong người để rút dịch từ não xuống các con phố ruột nhưng Mỹ luôn an ủi mẹ: “Con không sao đâu, mẹ lo cho em trước đi vì bệnh của em hiểm nguy hơn”. ____________________________ Nguyên nhập viện vào tháng 1-2016 với chẩn đoán bệnh mô bào langerhans gần giống 1 dạng ung thư máu, thể ăn xương. Nguyên đã trải qua 54 tuần điều trị bằng hóa trị và nhiều đợt truyền máu nên rất tốn kém. Hiện tại, trạng thái của Nguyên đã đi vào công đoạn duy trì nhưng vẫn cần thường xuyên đến bệnh viện tái tương đốim và theo dõi từ hai đến năm năm vì thể này có thể tái đi tái lại. Qua tìm hiểu, chúng tôi cũng được biết Nguyên có cảnh ngộ cạnh tranh, 1 chị bị não úng thủy nên phòng Công tác xã hội của bệnh viện cũng quan tâm đến trường hợp của Nguyên nhưng không đáng nói là bao. BS CHU HOÀNG MINH, khoa Nội 3, BV Ung bướu TP.HCM |
Theo PLO
Trả lời