Ngay khi vừa hay tin con bị ung thư máu, người mẹ đã bỏ đi…
La Minh Triết (người Hà Nam, Trung Quốc) vốn là 1 cậu bé đẹp trai, sáng tạo lanh lợi. Năm nay bé 4 tuổi rồi và từng được cha mẹ, bà nội lúc nào cũng ở bên. Nhưng vào 1 ngày kia, thế cuộc của cậu bé bỗng chốc rơi xuống vực khi gia đình phát hiện bé mang trọng bệnh. Xót xa hơn, vừa hay tin đó, mẹ bé ngay tức thì bỏ đi không 1 lời giã biệt, để lại em đơn côi đương đầu với tử thần.
Thấy con bị tương tự, cha của Minh Triết đã ngay ngay tức thì vào viện cùng bà nội để chăm nom bé. Còn người đáng lẽ ra phải đi như bay vào với con là mẹ bé thì lại trù trừ, nhắc rằng 2, 3 hôm nữa sẽ về. Mẹ bé làm cho việc ở thành thị. Nhưng rút cục, chẳng thấy bóng vía người nữ giới ấy về thăm con đâu cả. Minh Triết lại vẫn chỉ có bà và bố ở bên lúc buồn rầu. Mọi nghi ngờ đổ dồn về căn bệnh máu trắng. Và trong cuộc rà soát rút cục, các thầy thuốc kết luận: Minh Triết mang bệnh máu trắng tế bào lympha B cấp tính. Thông tin này đã làm cho cả gia đình em chết trân vì quá cỡ sững sờ.
Để điều trị bệnh, Minh Triết phải được xạ trị, và với 1 đứa trẻ yếu ớt như Triết thì việc này thật là quá sức chịu đựng. Cậu bé phải trải qua 14 lần xạ trị và thân hình em càng ngày càng gầy gò, ốm yếu. Mỗi ngày Triết đều hỏi bố: “Bố ơi, bao giờ con mới khỏi? Sau khi con khỏi là con có thể gặp mẹ phải không ạ?”.
Câu hỏi như cứa vào tim của người làm cho bố. Anh La Chiến đành phải dỗ ngọt con, nhắc con hãy vẽ 1 bức chân dung của mẹ, dặn em giả như nhớ mẹ thì hãy cứ nhìn bức tranh kia. Anh cũng dằn lòng nhắc với con rằng mẹ phải đi làm cho kiếm tiền chữa bệnh cho con nên mới chẳng thể về thăm bé được. Còn bà của Minh Triết, vì quá thương cháu nhưng cũng chẳng thể làm cho thế nào khác, mỗi khi cháu khóc, bà chỉ biết nhắc: “Minh Triết à, con là con trai, con phải mạnh mẽ lên, ngoan, chuyên cần chữa bệnh đến khi khỏi rồi mẹ sẽ về với con thôi mà”.
|
Cậu bé nhắc nhìn vào bức tranh thì sẽ đỡ nhớ mẹ. |
Hoàn cảnh của Minh Triết quả đúng là quá thương tâm. Ở cái tuổi mà đáng lẽ ra em phải được chạy nhảy đầm cùng các bạn thì lại phải lặng lẽ chịu đựng sự buồn rầu của bệnh ung thư máu giày vò. Cái tuổi của em đáng lẽ ra cũng phải được mẹ ủ ấp, vỗ về, cưng nựng thì lại chỉ biết nhìn vào bức tranh vô hồn trên tờ giấy trắng để lấy động lực. Ai trông thấy cảnh này cứng cáp cũng chẳng thể ngăn mình rơi nước mắt xót thương cho em. Gánh nặng gia đình giờ đổ dồn lên cha của Minh Triết. Người đàn ông này rồi sẽ phải làm cho gì để lo cho con, và hơn hết là khỏa lấp nỗi nhớ mẹ của cậu bé 4 tuổi tội nghiệp kia hiện nay?
Cậu bé 9 tuổi chưa 1 lần được gặp mẹ
Cháu Hoàng Minh Quân (9 tuổi), thôn Liên Hợp, xã Hồng Ca, thị xã Trấn Yên, tỉnh Yên Bái mắc bệnh nặng, mẹ bỏ đi lấy chồng khác không 1 lần về thăm. Cũng vì bệnh mà cậu bé không được đi học như những đứa trẻ khác. Đã 9 tuổi nhưng Quân nhỏ thó, chẳng khác nào đứa trẻ 4 tuổi.
![]() |
Mẹ bỏ đi, Quân sống trong tình thương của ông nội
“Biết cháu bệnh nặng nhưng không có tiền đưa đi thăm khám, tôi chỉ biết dắt cháu tới bệnh viện gần nhà lấy thuốc bảo hiểm cho cháu uống, tậu thuốc lá trên rừng về tắm nên không biết cháu mắc bệnh gì. Vừa rồi, bố nó tích góp được ít tiền để hai ông cháu lên Hà Nội thăm khám mới biết cháu mắc bệnh vảy nến bẩm sinh”, ông Tình cho biết.
Nhắc đến mẹ của cháu nội mình, ông Tình cho biết thêm, tuy mẹ của Quân sống cùng trong 1 làng, nhưng từ ngày bỏ đi, Quân không 1 lần được mẹ ké thăm, cũng không dế yêu thăm hỏi. Sau này mới biết mẹ Quân đã đi lấy chồng khác, có cuộc sống riêng. “Cháu muốn mình chóng vánh lành bệnh, để không còn phải buồn rầu và để kiếm tiền nuôi ông nữa. Cháu thương ông nội nhiều lắm”, Quân nhắc. Có lẽ do tình cảnh cha mẹ mỗi người 1 nơi nên trong tâm thức của Quân, chỉ có ông nội là người thân có 1 không hai.
Bé trai bị mẹ bỏ rơi vì mang khối u đồ sộ
Bé trai Trịnh Quốc Hùng (SN 2011) mang khối u to chèn lấn hết phần bụng và cả lồng ngực, khóc không thành tiếng. Ngồi bên, anh Trịnh Quốc Hội (SN 1984, ngụ ở tỉnh Đắk Lắk) sờ nắn khắp thân thể còn đúng da bọc xương của con.
![]() |
Bé Trịnh Quốc Hùng là con thứ hai của anh Hội. Hùng khi mới xây dựng thương hiệu là 1 đứa trẻ có nhiều khí chất, bậm bạp và ngoan ngoãn. Tai họa khởi đầu ập đến khi bé tròn 1 tuổi. Bé bị đau bụng mãi không khỏi nên được đưa đi khám ở Bệnh viện Nhi đồng 2 TP.HCM. Tại đây, các thầy thuốc trùng hợp phát hiện 1 khối u nguyên bào tâm thần trong ổ bụng bé. Từ đó, để lấy tiền chữa bệnh cho con, đồ đoàn trong nhà anh Hội cứ “đội nón ra đi”. Ngay thời điểm cạnh tranh ấy, người mẹ cũng bỏ đi mà không 1 lời từ giã, bỏ mặc hai con cho người cha tội nghiệp chăm nom.
Mặc dù đã trải qua 8 lần hóa trị, 14 lần xạ trị trong suốt 3 năm trời, nhưng bé Quốc Hùng vẫn không khỏi bệnh. Khối u trong bụng cháu ngày 1 to ra và chẳng thể giải phẫu. Từ trước tết đến nay, thân thể bé Hùng bất ngờ sụt cân hiểm nguy. 5 tuổi nhưng bé chỉ nặng 11kg, trong đó, khối u đã chiếm hết 3kg. Khối u chèn lấn hết khoang bụng, phổi, Hùng thở yếu ớt và phát âm không còn tròn câu chữ. Chỉ có anh Hội mới hiểu con muốn nhắc gì.
10 tuổi mắc bệnh hiểm nghèo lại bị mẹ bỏ rơi
“Cháu không sợ đau, không sợ bệnh, chỉ sợ mẹ không quay về. Cháu ước được lành bệnh, được đá bóng như các bạn cùng xóm và ước ao đêm nằm được mẹ đề cập cthị xã cho cháu nghe …” Đó là những lời tâm tư thấm đẫm nước mắt của cậu bé Ngô Thái Phát (SN 2004) con trai anh Ngô Thái Hải ( SN 1977) trú tại thôn Lương Hội, xã Khánh Lộc, thị xã Can Lộc (Hà Tĩnh).
Đứa con trai vừa sinh ra lại mắc chứng bệnh jleostomy (rò tuyến phố tiêu hóa tiết niệu). Cháu Phát phải cắt bỏ mấy đoạn đại tràng. Vậy là cuộc sống vốn đã cạnh tranh nay lại phải chạy ăn từng bữa trong lúc đứa con mắc bệnh hiểm nghèo. Số tiền chữa chạy cho con lên đến hàng trăm triệu đồng. Đến năm 2006 người vợ của anh bỏ lại hai bố con để đi theo người đàn ông khác.
Mang căn bệnh hiểm nghèo, Phát lại thiếu khá ấm của người mẹ nên đã 10 tuổi nhưng thân hình của cháu như đứa trẻ lên 5, bị gầy gò ốm yếu, chỉ nặng chưa đầy 19kg.
Trước tình cảnh không có lấy 1 tấc đất để cắm dùi, anh Hải đành dựng túp lều vịt để ở và cần lao tảo tần khắp nơi để có tiền mua thuốc thang cho đứa con tội nghiệp. Có lúc anh phải đành lòng bấm bụng gửi lại đứa con cho cha mẹ già đã ngoài 70 tuổi để vào tận miền Nam làm cho thuê nhân. Mang căn bệnh hiểm nghèo lại không được chăm nom, thiếu khá ấm của người mẹ nên 10 tuổi thân hình của cháu Phát như đứa trẻ lên 5, bị gầy gò ốm yếu, chỉ nặng chưa đầy 19kg.
Hình ảnh thứ nhất đập vào mắt chúng tôi là đứa bé đang ngồi trước hiên nhà với khuôn mặt rầu rỉ. “Nó lại nghĩ về mẹ nó đấy chú à, chắc chiều nay nó lại bỏ bữa tối vì nhớ mẹ” – anh Hải giãi bày rồi đề cập tiếp: “Đợt trước đúng vào ngày trung thu, tui thấy con ra trước hiên nhà ngồi với khuôn mặt đó, gặng hỏi mãi nó không nhắc gì, tối đó cháu cũng không ăn cơm và lên giường nằm trùm chăn. Đến lúc ông nội hỏi nó mới chịu nhắc: “Cháu ước được 1 lần mẹ cháu mua cho cháu được chiếc đèn lồng, cháu ước được cha và mẹ đưa cháu đi ckhá như các bạn, nhắc rồi nó lại khóc, tui thương cháu quá, liền bảo: sáng mai bố sẽ nhờ bà đi mượn tiền mua cho con cái đèn. Nó bảo tôi đừng nhắc bà mua, bà lấy đâu ra tiền lại bắt bà đi mượn rồi nợ tiền như bố nợ người ta biết lấy chi mà trả. Nghe con nhắc tôi nghẹn đắng cả cổ họng chú à”.
Mang trong mình căn bệnh hiểm nghèo, sự sống hằng ngày của cháu Phát lúc nào cũng phải gắn liền với chiếc túi đựng phân. Phát cúi mặt xuống đất, đôi mắt của em ngân ngấn hai hàng lệ: “Cháu không sợ đau, cháu không sợ bệnh, nhưng cháu sợ mẹ sẽ không quay về nữa. Cháu ước được khỏi bệnh, được đá bóng như các bạn cùng xóm. Nhưng thứ Cháu muốn nhất là lúc đi học về được nghe mẹ nhắc là mẹ yêu con và đêm nằm cháu muốn được mẹ ôm vào lòng rồi đề cập cthị xã cổ tích cho cháu nghe như các bạn trong lớp”, nhắc rồi Phát bật khóc.
Hoàng Anh (tổng hợp)
Trả lời
Bạn phải đăng nhập để gửi phản hồi.