Thực trạng về nghề giúp việc BĐS Hồng Kông
Có thể bạn chưa biết, thị phần chân gỗ osin khởi đầu từ những năm 1970 khi chính phủ Philippines tiến hành xuất khẩu cần lao như 1 giải pháp để chống lại tỉ lệ thất nghiệp đang càng ngày càng tăng cao vào lúc bấy giờ. Họ thúc đẩy xuất khẩu cần lao sang các nước hàng xóm như Đài Loan, Hồng Kông, Singapore và Malaysia với những hẹn về thay đổi theo hướng đương đại đời sống cho những người đang không có việc khiến cho. Điều này cũng là 1 kết quả thế tất cho nhu cầu cần lao giá phải chăng càng ngày càng tăng cao ở thời điểm đó.
Cho đến hiện nay, có trên 300.000 người giúp việc nhà khiến cho việc tại Hồng Kông, con số này tăng hơn gấp đôi so với năm 1995. Những người cần lao nhập cư này chiếm xấp xỉ 10% tổng số cần lao của toàn thị thành. Theo ước tính, cứ 8 hộ gia đình, sẽ có 1 hộ cần người giúp việc và trong 3 nhà có tphải chăng em sẽ có 1 nhà cần bảo mẫu.
Hồng Kông là điểm đến của hơn 300.000 người giúp việc từ các nước Indonesia, Philippines,…
Đối tượng cần lao chính yếu là những cô gái tphải chăng. Họ được hẹn rất nhiều lời “có cánh” và tràn đầy hi vọng vì thế cục mình sắp sang 1 trang mới. Tuy nhiên, điều kiện vật chất lẫn ý thức của những osin ở đây không được thích thú và nhẹ nhõm như đã hứa hẹn. Sau khi chi trả 1 khoảng tầm giá lớn để giới thiệu, khiến cho visa và nhiều khoản phí khác cho doanh nghiệp trung gian, mỗi tháng họ đều phải trích 1 phần lương của mình để trả nợ, 1 món nợ đồ sộ dài hạn. Nếu họ có ý định bỏ trốn, số tiền nợ sẽ tăng gấp đôi và nhất là nguy hiểm luôn rình rập họ khi an ninh cho những cần lao nhập cư chưa được chính quyền đích thực quan tâm.
Về tiền lương, ở nhiều đất nước châu Á, mức lương basic tối thiểu không được ứng dụng cho những cần lao người nước ngoài. Ví dụ, ở Hồng Kông, mức lương tối thiểu là khoảng 4$ Mỹ/giờ (hơn 80.000 VND), khoảng 1.800$/tháng (hơn 40 triệu VND) khi mà với những người giúp việc nhà thì con số đó chỉ vỏn vẹn 530$/tháng (12 triệu VND/tháng). Tình trạng tương tự cũng diễn ra ở Đài Loan, Singapore và Malaysia. Đây cũng chính là giảng giải cho sự không cân bằng mức sống giữa những người dân bản địa và dân nhập cư, 1 khoảng cách được tạo ra bởi chính pháp luật của đất nước sở tại.
Những osin người Philippines tụ tập với nhau trong những ngày nghỉ hiếm hoi.
Về lợi quyền và những phúc lợi xã hội khác của người cần lao cũng không được bảo đảm. Quyền tự do basic nhất của những người giúp việc nhà cũng bị tránh tối đa. Luật pháp Hồng Kông phủ nhận quyền tự do tuyển chọn điều kiện sống của họ và chính điều này là lí do dẫn đến những cuộc đánh đập, bạo hành. Trong 1 cuộc dò hỏi vào năm 2012, khoảng 20% gia đình có người giúp việc nhà đều có gắn camera giám sát và 25% người tham dự phỏng vấn cho biết rằng họ tuyệt nhiên chẳng phải có bất cứ quyền tây riêng nào. 35% trên tổng số người tham dự dò hỏi đãi đằng ao ước được sống riêng với chủ nhà ví thử như họ có quyền được chọn.
Thêm vào đó, chính phủ Hồng Kông còn ban hành 1 luật mang tên “luật hai tuần”. Luật này quy định, ví thử như trong khoảng thời kì hai tuần, người cần lao nước ngoài nào không sắm được công việc mới hoặc không kịp xin cấp thêm visa sẽ phải tức khắc rời khỏi thị thành. Bộ luật này hoàn toàn vô lý khi thời kì hai tuần là quá ngắn để sắm được 1 công việc giữa 1 thị thành đông đúc như Hồng Kông. Trong khi đó, thời kì xin visa ở Hồng Kông cũng đã mất từ 6 đến 8 tuần. Điều này đồng nghĩa với việc người cần lao không được phép bỏ việc dù cho họ có phải chịu bất công hay điều kiện khiến cho việc có cạnh tranh đến nhường nào.
Họ không được phép ra khỏi nhà ví thử như thường có sự đồng ý của chủ nhà. Chỉ riêng ngày Chủ nhật, họ có quyền đến những địa điểm quy tụ như thế này để gặp mặt những người đồng hương.
Bàng hoàng trước cuộc sống đầy đòn roi và nước mắt của 1 nữ osin tphải chăng tuổi nơi “xứ người”
Bất công là thế nhưng sự thật thì không nhiều người quan tâm đến vấn đề đùm bọc lợi quyền của người cần lao nhập cư. Cho đến khi vụ việc của Erwiana Sulistyaningsih, 1 nữ sinh người Indonesia đến Hồng Kông để khiến cho thuê và bị chủ nhà hành tội vào năm 2015 bị phát hiện thì vấn đề này mới nhận được sự chú ý của dư luận.
Erwiana, cô nữ sinh tphải chăng tuổi và đầy hoài bão đã quy định đặt chân đến Hồng Kông, vùng đất mà cô tin rằng sẽ mang đến cho mình 1 công việc ổn định với mức thu nhập đủ để tiếp diễn thực hành ước mong đến trường. Sau khi hoàn thành các giấy má với doanh nghiệp chân gỗ, Erwiana xuất phát sang nơi được gọi là “thiên các con phố” với lòng phấn đấu và phần đông niềm hi vọng từ gia đình. Nhưng, đáng buồn thay, mọi thứ xảy ra với cô sau đó lại quá cỡ phũ phàng và tàn tệ.
Bức ảnh chụp Erwiana khi cô còn ở Indonesia năm 2014.
Làm việc 21 tiếng 1 ngày, 7 ngày 1 tuần nhưng Erwiana lại không được trả 1 đồng nào cả, dế yêu và hộ chiếu cũng bị tịch thâu mất. Có 1 lần, vì chẳng thể nào chịu đựng cơn đói được nữa, Erwiana đã lén trộm bánh mì nhưng bị chủ nhà, bà Law Wan-tung, 1 người đàn bà hơn 40 tuổi, phát hiện. Sau đó, bà tiêu dùng thước và gậy đánh cô khôn xiết mọi rợ, còn bắt cô lột trần, đứng dưới vòi tắm trong nhiều giờ. Erwiana còn chịu nhiều hình phạt khác khi cô không khiến cho “đẹp lòng” bà chủ. Cô bị treo lên bỗng dưng tư vấn ngay khi Law gọi hay khi cô không lau sạch sàn nhà theo ý muốn của bà. Trong 1 lần khác, cô bị Law cho máy hút bụi vào mồm bỗng dưng nghe lời.
Khi Erwiana bị thương quá nặng đến mức chẳng thể tiếp diễn khiến cho việc, Law bỏ cô ở trường bay Hồng Kông, mua vé máy bay về Indonesia, cho cô 1 đôi đồng lẻ kèm theo là lời đe dọa sẽ thịt gia đình cô ví thử như cô dám hé lộ chuyện này với bất kì ai. Một người đã nhận ra Erwiana ở trường bay trong trạng thái gầy gò, ốm yếu và trên người chi chít những vết thương như thế này:
Một Erwiana xinh đẹp và tphải chăng trung (ảnh trái) và 1 Erwiana gầy gò, ốm yếu ở trường bay Hồng Kông trở về Indonesia (ảnh phải).
Erwiana trong lúc được chữa trị ở bệnh viện tại Indonesia.
Erwiana nhỏ bé trong vòng tay yêu thương của cha mẹ.
Ngay tức thời, bức ảnh chụp Erwiana ở trường bay được lan truyền tạo thành 1 làn sóng bất bình mạnh mẽ ở Hồng Kông. Có rất nhiều người xuống các con phố đảo chính đòi lại công bằng cho Erwiana nói riêng và những người giúp việc đã và đang bị đối xử như 1 “nô lệ” thời đương đại đại quát.
Biểu tình đòi lại công bằng cho cô gái tphải chăng đáng thương Erwiana.
“Công lý cho Erwiana, kết thúc trạng thái “nô lệ” thời đương đại.”
Trong phiên tòa xét xử, Law đối mặt với 21 cáo buộc từ Erwiana và 2 người osin cũ khác của bà, trong đó có các tội danh như cố ý xâm phạm cơ thể, đe dọa thịt người và không trả lương cho người cần lao. Những điều này vi phạm nguy hiểm đến quyền con người. Mức án cao nhất có thể là tù chung thân dành cho những hành vi đi ngược đạo lí của Law.
Erwiana (áo xanh lá) bước ra từ tòa án.
Về phía Erwiana, cô đã trở lại cuộc sống thông thường với bạn bè và những người thân thương. Cô cũng hăng hái tham dự vào các hoạt động đùm bọc lợi quyền của người cần lao nhập cư. Khi được phỏng vấn về chuyện đã qua, cô đãi đằng: “Những gì tôi phải chịu đựng chưa là gì so với những mất mát mà những người giúp việc nhà khác phải chịu. Tôi có thể dung tha cho bà Law nhưng tôi mong pháp luật Hồng Kông có những điều chỉnh để đùm bọc những người cần lao nhập cư như tôi. Chúng tôi không phải là nô lệ, hãy đối xử với chúng tôi bằng tình ái thương giữa con người với nhau”.
Cô gái tphải chăng của tôi và quý khách hàng đã quay về cuộc sống bình thường của mình kế bên bạn bè và người thân.
Cô còn hăng hái tham dự các hoạt động xã hội để giúp đỡ những người có cảnh ngộ giống mình trước đây.
Thay lời kết
Câu chuyện về Erwiana chỉ là 1 trong hàng ngàn những câu chuyện khác về kiếp sống osin nơi “xứ lạ quê người”. Chúng ta chẳng thể phủ nhận rằng thị phần chân gỗ việc khiến cho đem đến rất nhiều nguồn lợi cho cả nước gửi đi lẫn nước nhận người cần lao. Tuy nhiên, cần phải khiến cho gì để đùm bọc lợi quyền chính đáng của họ thì vẫn cần có câu tư vấn từ chính phủ của cả hai bên, thiết thực nhất là đùm bọc họ trong phạm vi của pháp luật. Về phần mình, những người đang nấu nung ý định xuất khẩu cần lao, hãy tỉnh ngủ và khôn ngoan để tuyển chọn cho mình 1 môi trường khiến cho việc phù hợp. Và ví thử không may gặp phải những bất công, cần mạnh bạo lên tiếng để tự cứu lấy mình trước khi chờ chực sự giúp đỡ của người khác.
Thùy Dung – Theo thethaovanhoa.vn
Trả lời
Bạn phải đăng nhập để gửi phản hồi.