Nhưng cạnh tranh lớn nhất chính tà tàm sao để có được điều ấy, điều mà ‘mua không có ai bán, xin không có ai cho’, sử dụng bao lăm tiền cũng không đánh đổi được? Có lẽ, bạn sẽ mua được câu giải đáp cho mình trong câu chuyện xúc động dưới đây…
Gần đây, câu chuyện của 1 người đàn ông có biệt danh là B.B đã lôi kéo sự chú ý của rất nhiều người. Câu chuyện anh đề cập là về 1 chú bán vé số anh vô tình gặp trong công viên. Nó sẽ chẳng có gì đặc thù giả như đó là 1 người bán vé số mỗi ngày vẫn chìa tập vé ra trước mặt anh, mời và nài anh mua. Nhưng mọi chuyện lại không diễn ra theo cách tương tự… Ngày hôm đó, lần ban đầu anh B.B dành thời kì tâm can với 1 người xa lạ, và cũng chính cuộc gặp gỡ bất chợt ấy đã đổi thay cuộc thế, lối sống và quan điểm nhân sinh của anh.
Ảnh dẫn qua: Kienthuc
Khoảng thời kì đó, anh B.B đang trải qua những ngày tháng đau đớn, chán nản bởi chuyện tình cảm không được trơn tuột. Bế tắc trong cái mê cung của sự nghi ngờ, sự hờn dỗi, của những tính toán trong cuộc tình, anh phát triển thành lầm lì ít đề cập và lúc nào cũng mang theo tâm trách móc, trách người anh yêu, trách những ai can thiệp vào mối quan hệ của anh. Cuộc sống của anh dư dả về vật chất, nhưng cũng dư dả luôn cả sự muộn phiền, bơ phờ. Không biết khiến gì trong tâm cảnh như thế, anh B.B quy định dắt chú chó cưng đi dạo để lâm thời quên đi những gánh nặng tâm lý của mình. Dưới ánh đèn mờ mờ, anh gặp 1 người đàn ông bán vé số ngồi âm thầm nơi góc công viên, đang ăn bữa cơm tối thanh đạm và vội vàng.
Ảnh dẫn qua: Yan News
Nhìn người đàn ông ấy, trong tâm anh dâng lên sự bi cảm, xót xa. Một vài giọt nước mắt trào ra khóe mắt bởi tâm cảnh đã sẵn âu sầu. Chú bán vé số có thân hình gầy gò, nhỏ bé, tay bị tật và đôi chân cũng không lành lẽ. Chiếc áo chú đang mặc đã bạc màu, nhàu nhĩ, và ánh đèn vàng càng khiến chú trông xanh xao, khắc khổ hơn. Chú đang ăn tối, hộp cơm chỉ có vẻn vẹn 1 miếng giết kho, nhiều cơm và không có rau. Anh cũng là người thường ăn cơm hàng nên biết gọi 1 phần cơm như thế là vì chú muốn bóp chắt tới mức tối đa, chỉ cần no bụng chứ không cần ngon.
Anh chỉ đứng nhìn từ xa vì sợ khiến phiền nhưng chú chó vô tư của anh lại không biết gì, đánh hơi thấy mùi thức ăn nên tiến lại gần, nhìn châm bẩm vào hộp cơm của chú, ánh mắt tỏ vẻ nài. Anh B.B cảm thấy ái ngại và kéo chú chó đi, nhủ thầm: Hộp cơm có 1 tí xíu thế kia, chú ấy ăn hết còn chưa đủ no, lấy đâu cho nó nữa! Nhưng thật đột ngột, anh thấy chú lập tức xé nắp chiếc hộp đựng thức ăn rồi xúc vào đó mấy thìa cơm và 1 tí giết, chú bán vé số nhìn con chó rồi đặt đĩa cơm trước mặt nó, giống như chủ nhà đang chiêu đãi 1 vị hơich bằng đa số những gì mình có. Trong 1 thoáng ấy, anh thấy chú thật giống như lão Hạc nuông chiều hết dạ con chó vàng của mình.
Ảnh dẫn qua: Yan News
Hành động của người bán vé số thật sự khiến anh B.B kinh ngạc, xúc động và cảm phục. Anh B.B quy định mua ủng hộ chú 1 đôi tờ vé số, sau đó ngồi đề cập chuyện với chú 1 hồi. Anh được biết nhà chú cách đây hơi xa, mỗi ngày chú đi từ sớm, đạp xe tới nơi này nơi hơic để bán vé số. Tiền lãi thu được cũng không nhiều, nhưng đây là công việc nuôi sống bản thân nên dù có cạnh tranh thế nào chú cũng không từ bỏ. Anh B.B hiểu được sự gắng sức của chú trong những lời đề cập ấy, bởi với 1 người thường ngày thì việc chuyển di suốt cả ngày dài tương tự cũng đã rất bơ phờ, huống chi chú còn là người không lành lẽ.
Chú đề cập rằng chú rất yêu quý những con chó, bởi vì chúng là những con vật trung thành, có tình cảm chẳng hơic gì con người. Chú đề cập rằng cuộc sống đúng là có chật vật, cạnh tranh nhưng là người lạc quan, chú mua thấy niềm vui từ những điều giản dị nhất. Chẳng thế mà chú đã bật cười khi thấy anh bạn chó này lân la tới gần và không ngại ngần biểu đạt ra vẻ mặt “tôi đang đói lắm”. Chú còn dặn anh hãy chăm chút vì cách đây không lâu thường xuyên xảy ra những vụ trộm chó. Thật đau lòng biết nhường nào khi thấy những con chó vô tội, có thể đã từng thức trắng bao đêm để canh nhà bao bọc chủ lại trở thành đồ ăn của con người.
Ảnh dẫn qua: kienthuc
Trò chuyện 1 hồi, chú đứng dậy chào giã biệt 1 mai về. Đến lúc này, anh im người dõi theo từng bước đi của chú. Chú đi tập tễnh tới chỗ chiếc xe đạp, nhanh nhẹn leo lên và đạp bằng 1 chân, mọi động tác đều thoăn thoắt và thành thạo. Anh hối nhớ tiếc vì chưa hỏi căn do vì sao chân chú lại bị tật, anh nhớ tiếc vì chưa hỏi thêm về gia đạo của chú, để đề cập 1 đôi lời an ủi chú, để có thể giúp chú bằng 1 cách nào hơic. Anh cứ đứng mãi như thế và nhìn theo bóng chú bán vé số khuất dần trong những khoảng tối. Anh đích thực thấy mình đã khóc. Hóa ra những bơ phờ, tất bật và lo toan của cuộc sống chẳng thể khiến 1 tâm hồn chai sạn, trải qua nhiều sóng gió như anh rơi nước mắt, nhưng tình người, sự cao đẹp của 1 tư cách, sự cao thượng của những con người trong cảnh ngộ cạnh tranh mới là điều khiến anh bật khóc xúc động.
Ảnh dẫn qua: Suckhoegiadinh
Trong cuộc sống của mình, bạn thường than phiền về những vấn đề gì? Về công việc không đủ thú vị, mức lương không đủ quyến rũ, về việc ngày nào cũng tắc các con phố vào giờ cao điểm, cuộc sống nhiều khoản phải ăn tiêu, áo quần phụ kiện bạn mang trên người chẳng phải là hàng hiệu… Bất cứ việc gì không được như kì vọng đều là căn do những than phiền của tôi và quý vị. Có người biết rằng mình đã sống cả 1 đời buồn khổ mà lại chẳng thể đánh tháo cho bản thân, cũng không hiểu bởi vì vì sao lại tương tự.
Chúng ta sống những cuộc thế hơic nhau, nhưng ai cũng gặp phải 1 số loại cạnh tranh cố định. Điều quan trọng không phải cạnh tranh nào xảy đến, mà là tâm thái của tôi và quý vị, là thái độ của tôi và quý vị khi đón nhận nó. Hãy nhìn người bán vé số, sẽ chẳng ai chê bai hay dè bỉu giả như có 1 đôi lần chú ấy than thở về cuộc sống bơ phờ quá, tiền kiếm được ít quá bởi chú là 1 người tật nguyền. Nhưng người đàn ông nhỏ nhắn ấy lại chọn cách sống kiên cường, mạnh mẽ, chọn cách sống để tầm nãền cảm hứng và nghị lực cho người hơic. Người đàn ông khắc khổ, thiếu thốn ấy sẵn sàng chịu đói 1 tí để san sẻ đồ ăn cho 1 con vật.
Ảnh dẫn qua: Kienthuc
Chúng ta trước giờ luôn nghĩ rằng khi mình phát triển thành ấm no, mình sẽ giúp đỡ người hơic. Còn có người nghĩ rằng giả như mình giúp người hơic, vậy ai giúp mình? Câu chuyện của người bán vé số giúp tôi và quý vị hiểu lòng tốt không cần có điều kiện, khiến việc thiện cũng không cần phải có động lực, có bước đệm. Nếu tôi và quý vị giữ được tâm thái hòa ái, luôn thông cảm với những người loanh quanh ta, hiểu được rằng ai cũng có nỗi khổ nào đó đằng sau vẻ ngoài tưởng chừng bình yên, ta sẽ không bao giờ nghi ngờ hay phải mua bởi vì vì sao “nên khiến việc tốt”.
Có người ví đời người giống như 1 con thuyền, muốn qua sông an toàn, thuyền cố định phải nhẹ, phải vứt bỏ đi những gì không quan trọng. Trên con thuyền của bản thân, bạn đã chất chứa lên đó những gì? Sống trong cuộc thế nhiều cám dỗ này, tôi và quý vị hãy anh dũng thắng lợi bản thân mình, mạnh mẽ vượt qua những tham vọng của mình bằng cách buông bỏ những tầm nã cầu vật chất không quan trọng, và hãy mở mang tấm lòng để cảm nhận từng điều giản dị, đơn sơ nhất.
Nếu tôi và quý vị dần dần vứt bỏ được những gánh nặng mình đang tự khoác lên, vứt bỏ những tranh giành về lợi ích khiến mình nhọc tính nết toán, tôi và quý vị bớt than phiền về những thứ mình đã mất hoặc chưa đạt được, và trân trọng những thứ mình đang có, tôi và quý vị sẽ thấy con các con phố đến với hạnh phúc và bình yên chừng như thênh thang hơn.
Người xưa có câu rằng “Kẻ tiểu nhân trách người, người quân tử tự trách mình”, bởi vậy khi gặp cạnh tranh, thử thách, tôi và quý vị hãy bớt than phiền, hãy gắng sức bình tâm nhìn nhận những điểm nào mình khiến chưa tốt, để lần sau tốt hơn. Hãy để con thuyền của tôi và quý vị thật nhẹ, giương giương lướt ra khơi…
ĐKN (st)
Trả lời