Với những nỗ lực phi thường, Hà không chỉ tự lo cho bản thân mà còn cùng mẹ gánh vác cạnh tranh của cuộc sống. Như 1 giấc mơ có thật, chàng trai tật nguyền ấy mua được vợ sức khỏe, xinh đẹp, kém mình đến 9 tuổi.
Đặc biệt hơn, cách đây 3 tháng, Hà đã 1 mình lặn lội từ Nghệ An ra Thủ đô để đăng ký hiến xác cho y khoa sau khi từ trần.
![]() |
Để tự nuôi sống bản thân và phụ giúp mẹ Hà đã phải đi bán tăm, miến dạo. |
1. Đáng ra ngày đón đứa con chào đời là ngày hạnh phúc nhất của người mẹ thì với bà Nguyễn Thị Lâm lại là ngày rơi nhiều nước mắt, chạnh lòng và lo lắng nhất. Đứa con sinh ra đã mắc phải căn bệnh xương thủy tinh, chỉ cần 1 cái chạm quá lực thôi cũng đủ gãy, vỡ vạc.
Bà Lâm nhìn đứa con yếu ớt nằm im lìm mà không kìm nén nổi nước mắt. sợ con đau, bà cứ gắng gượng ôm con, giữ chặt mà không dám đưa cho ai bế hộ. Trần Văn Hà cứ thế lớn lên trong vòng tay của mẹ. Sinh ra với 1 hình hài không lành lẽ, cuộc sống của Hà gặp không ít sóng gió.
Hai mẹ con bà Lâm bồng bế nhau khắp các bệnh viện, nghe đâu có thầy lang chuyên nghiệp bà lại đưa con tới. Gia đình tình cảnh nghèo túng, chữa bệnh cho con tốn kém, cạnh tranh lại chồng chất cạnh tranh.
Sức đã cùng, lực đã kiệt, nợ nần khắp nơi, có lúc bà Lâm tưởng mình sẽ buông xuôi, phó mặc cuộc sống của con cho ông trời quy chế. Nhưng mỗi lần nhìn Hà ngủ ngon giấc sau những viên thuốc giảm đau, bà lại như được tiếp thêm sức mạnh để tiếp diễn cùng con vượt qua cạnh tranh.
Nhớ lại những ngày tháng khốn cùng, bà Lâm nghẹn ngào: “Con thì ốm đau, tiền thuốc chữa trị thì tốn kém, tôi đã phải đi khắp họ hàng, làng xóm để vay mượn. Có những lúc thấy không có sức khỏe, chán nản vì bệnh tình của con không thuyên giảm nhưng nó là khúc ruột của mình, mình bỏ sao đành”.
Dù đã gắng sức chữa trị khắp nơi nhưng đôi tay, đôi chân và cả thân thể của Hà vẫn chẳng thể như thường nhật. Toàn thân anh co quắp lại như hình trạng 1 thai nhi khi đang còn trong bụng mẹ.
Mọi sinh hoạt dù nhỏ nhất của Hà đều dựa cả vào mẹ. Có điều, dù thân thể bại liệt và bé nhỏ nhưng nghĩ suy của chàng trai ấy chẳng hề khuyết thiếu. Hiểu hơn ai hết những khó nhọc, cực nhọc của mẹ nên Hà luôn gắng sức gấp 5, gấp 10 người thường nhật.
Đến tuổi đi học, do thể trạng quá yếu nên Hà chẳng thể đến trường như bao bạn bè cùng trang lứa. Dù vậy, thèm tương đốit được học chữ của Hà chưa khi nào vơi bớt. Hà san sớt: “Thấy mình phải chịu nhiều thiệt thòi so với các bạn nên mẹ đã tình nguyện làm cho cô giáo dạy chữ cho mình. Để đọc thông viết thuần thục như hiện nay, mình phải chịu nhiều kham khổ lắm. Vì bàn tay mình rất mềm, cầm phấn hoặc cầm bút rất cạnh tranh”. Sau này, dù phải ngồi 1 chỗ nhưng Hà vẫn tự mày mò, học hỏi và sang sửa giúp mẹ những vật dụng bị hư hỏng như quạt, nồi cơm điện. Rồi sau này anh tự địa chỉ với các trọng tâm nhân đạo để đi bán tăm, bán bông tai, bán miến… kiếm tiền phụ giúp mẹ.
![]() |
Một nhà hảo tâm đã tài trợ cho đôi bạn trẻ bộ ảnh cưới ý nghĩa. |
Không được như bạn bè cùng trang lứa, nhưng những gì Hà làm cho được là ngoài sức nghĩ đến của mẹ, của gia đình. “Tất cả những gì đã qua, mình hiểu mẹ đã khổ rất nhiều. Mẹ vừa phải lo ăn cho cả nhà, lo tiền chữa bệnh cho con. Gánh nặng ấy nhiều lúc như quá sức nhưng mẹ vẫn luôn tươi cười, khích lệ mình. Khi ba má ly hôn, nỗi đau, cạnh tranh càng đè nặng lên đôi vai của mẹ nhưng chưa khi nào mẹ khóc trước mặt mình. Mẹ là niềm tin, sức mạnh để giúp chị em mình vượt qua cạnh tranh” – Hà tâm tình.
Hà bảo, mẹ tuy là người đàn bà thôn dã chân chất nhưng lại rất yêu kỹ thuật và có tấm lòng sẻ chia với những người xấu số. “Có lần hai mẹ con đang ngồi ăn cơm tối, mẹ bỗng nhiên bảo khi nào có điều kiện hai mẹ con mình ra Hà Nội đăng ký hiến xác cho y khoa nhé. Như thế, đề cập cả khi chết đi rồi thì mẹ con mình vẫn làm cho được việc có ý nghĩa cho xã hội” – Hà kiêu hãnh đề cập về mẹ.
Từ lời gợi ý của mẹ, chàng trai trẻ Trần Văn Hà đã gắng sức dành dụm tiền để thực hành mơ ước của cả hai mẹ con. Ba tháng trước, Hà đã 1 mình lặn lội từ Nghệ An ra Thủ đô đăng ký hiến xác sau khi chết cho y khoa. Lần đi đó, Hà cầm theo cả giấy giao cho hiến xác của mẹ.
Anh san sớt: “Đi 1 chặng con đường dài hơn 300km đối với 1 người thường nhật cũng tương đối khó nhọc, huống hồ mình lại là người bại liệt, xương thì dễ vỡ vạc. Lần đó khi đi xe lăn từ bến xe vào Trường Đại học Y Hà Nội, mình chẳng may bị 1 chiếc taxi đâm phải. Cứ tưởng phải vào bệnh viện nằm luôn, ai dè vẫn ngách dậy đi tiếp. Nói chung khi hoàn tất được ý nguyện của cả hai mẹ con mình rất vui”.
2. Không thể “bay nhảy” như những người thường nhật tương đốic nên với Hà, facebook giống như 1 phần của cuộc sống. Nơi ấy Hà có thể giao lưu, chuyện trò với những người bạn “ảo”.
Trong số những người bạn trực tuyến ấy, Hà đích thực ngưỡng mộ với cô gái Lô Thị Giang. Giang quê ở Khe Mèn, Đồng Hợp, Nghệ An, cách nhà Hà chừng 10km. Không chỉ có má lúm đồng bạc với nụ cười rất duyên, mà cô bé kém Hà tới 9 tuổi này luôn tỏ ra quan tâm và đồng cảm với những thiệt thòi mà anh đang phải gánh chịu.
Hà san sớt: “Dù Giang lúc nào cũng khích lệ mình nhưng mình cũng chỉ dám nhận sự thực lòng của cô ấy thôi. Thực lòng mình chẳng bao giờ dám nghĩ đến 1 ngày mình lại đủ kiêu dũng để đề cập lời yêu thương với Giang. Bởi cô ấy là 1 người hoàn toàn thường nhật, mạnh khỏe và xinh đẹp”. Duyên cớ dẫn tới chuyện tình ái tưởng nghe đâu không tưởng ấy cũng rất đặc trưng.
![]() |
Giang trẻ trung và nhí nhảnh ngoài đời. |
Một lần, facebook của Giang bị hack, Hà mạnh bạo nhắn tin vào smartphone của Giang với nội dung: “Facebook của em bị hack rồi. Nếu em không chê thì để chàng trai tật nguyền này sửa cho em nhé!”.
Ngay sau đó Hà nhận được tin nhắn giải đáp vui vẻ của Giang. Cũng tính từ lúc giờ khắc ấy, mối quan hệ giữa hai người chuyển sang 1 công đoạn mới. Ngồi bên người chồng sắp cưới, Giang xẻn lẻn đề cập lại: “Lúc em mạnh bạo mời anh ấy về nhà chơi em cũng lo lắm, chỉ sợ ba má sẽ khó chịu. Vậy mà khi anh ấy về, ba má em lại rất ngưỡng mộ. Bố em còn làm thịt gà mời anh ấy ở lại ăn cơm, khi anh ấy về còn khuyên dăn là rảnh qua nhà cô chú chơi nhé!”.
Không giống như rất nhiều các bậc phụ huynh tương đốic, khi thấy nữ giới có ý định tiến xa trong mối quan hệ với 1 người đàn ông khuyết tật sẽ kịch liệt phản đối, trái lại, ba má Giang rất ủng hộ quy chế của nữ giới.
Khi chuyện tình ái của Giang với Hà được công khai, những người thân trong họ của Giang ra công phản đối và kỳ thị. Họ bảo, không hiểu ba má Giang nghĩ gì mà lại đồng ý để con mình tới 1 con con đường không trông thấy ánh sáng.
Bỏ qua những dị nghị của những người xung vòng quanh, chính ba má Giang lại là người đi thuyết phục để đôi trẻ được thừa nhận. Hỏi nguyên nhân tại sao Giang lại yêu và chấp thuận lấy 1 người khuyết tật như Hà làm cho chồng, Giang chỉ cười rồi bảo: “Chắc đó là duyên trời định”.
Trên trang facebook tư nhân của mình, Giang trải lòng: “Em biết rằng cuộc sống hôn nhân sẽ chồng chất cạnh tranh, lo bao lăm thứ cơm, áo, gạo, tiền… Nhưng em luôn có 1 niềm tin từ anh và từ chính bản thân em. Người ta thường bảo rằng: ông trời không lấy đi của ai gần như, mình mất cái này lại được cái kia. Em chọn bên anh không vì bất cứ nguyên nhân gì, mà là vì bên anh em thấy bình yên.
Em đã từng nghĩ suy rất nhiều về ngày mai và những rào cản mà em phải đối mặt, nhưng có 1 điều đã thắp sáng niềm kỳ vọng trong trái tim em đó là có anh trong thế cuộc. Tuổi đời em còn ít, chưa nếm trải nhiều nhưng em chưa bao giờ nghĩ đó là quy chế sai trái trong thế cuộc mình, và em tin rằng hạnh phúc trên đời luôn còn đó.
Cuộc đời vốn dĩ rất công bằng, không ai có gần như và cũng không ai mất đi gần như. Em không phân biệt địa vị xã hội hay ngoại hình của 1 người, mà em cần 1 trái tim thực lòng, 1 người đàn ông xứng đáng để em gọi là chồng cho đến hết thế cuộc.
![]() |
Với Hà, mẹ luôn là chỗ dựa ý thức. |
Tuổi thơ em cũng không tương đốic gì anh, cũng đã từng thiếu tình ái thương và chịu nhiều xấu số, nhưng em chỉ may mắn hơn anh 1 thứ đó là em là 1 con người lành lẽ, được cắp sách đến trường vui chơi, học tập cùng bạn bè và thầy cô”…
Gia cảnh Hà nghèo túng nhưng gia đình bên vợ ngày mai cũng chẳng tương đối giả gì hơn. Để lo cho đám cưới sắp tới được vẹn tuyền, Hà đã phải gắng sức rất nhiều. Anh san sớt: “Một mình mình phải lo giá tiền đám cưới cho cả hai bên nên đích thực là quá sức. Dù vậy mình vẫn gắng sức nhất có thể để đám cưới của bọn mình diễn ra tốt đẹp và êm ấm”. Nhìn đôi trẻ hân hoan, tất bật chuẩn bị cho ngày trọng đại của đời mình đủ thấy họ tương đốit khao được về chung sống cùng nhau dưới 1 mái nhà biết chừng nào. Tình yêu luôn có lý lẽ riêng!
Theo Phong Anh/CAND
Trả lời