Nghe tiếng còi hú báo hiệu tàu đang đến, chị lại tíu tít cầm chiếc ô to ra đứng cách trục đường tàu 4 – 5 mét, hai tay dang ra ngăn không cho người tham dự liên lạc vượt ẩu. Hình ảnh này đã phát triển thành quá thân thuộc với những người dân sống nhắc quanh nhắc quẩn xã Hương Sơn, TP Thái Nguyên. Hơn 10 năm qua, chị đã tự nguyện làm cho “barie sống”, cứu nhiều người thoát chết trong tấc gang.
Chứng kiến quá nhiều tai nạn thương tâm
Người đàn bà với việc làm cho đàng hoàng ấy là Nguyễn Thị Tình, trú tại đội 22, xã Phú Xá, TP Thái Nguyên. Hơn 10 năm bán hàng rau ở khu chợ Nam (xã Hương Sơn) thì cũng từng ấy năm chị tự nguyện làm cho “barie chắn tàu”. Theo tìm hiểu của phóng viên, khu chợ Nam họp ngay sát tuyến trục đường sắt nối từ khu đanh thép Thái Nguyên đi Trại Cau. Tuyến trục đường sắt này lại cắt ngang tuyến trục đường chính từ xã Hương Sơn vào xã Cam Giá (TP Thái Nguyên).
![]() |
Hình ảnh này đã phát triển thành quá thân thuộc với người dân khu chợ Nam. |
Đây là khu dân cư tụ họp đông đúc, lưu lượng người tương hỗ nhiều, 1 ngày lại có từ 5 đến 8 lượt tàu chạy qua nhưng chưa được đầu tư gác chắn. Thế nên nhiều năm trước, vị trí này được coi là điểm nóng về tai nạn liên lạc giữa tàu hỏa và các công cụ lưu thông tương đốic.
Bản thân bán hàng gần trục đường tàu, đã nhiều lần phải chứng kiến những vụ tai nạn thương tâm khiến cho chị Tình luôn cảm thấy day dứt. Sau nhiều đêm trằn trọc, chị quy chế sẽ làm cho “barie sống” để ngăn các công cụ khi lưu chuẩn y trục đường sắt không được vượt ẩu.
Nhớ lại những ngày đầu làm cho “gác chắn”, chị Tình cười bảo: “Thấy tôi vác ô ra đứng cạnh trục đường tàu, hai tay dang ra ngăn không cho các công cụ đi qua khi thời điểm tàu sắp đến, ai cũng mắt tròn mắt dẹt. Sau đó, nhiều người còn đàm tiếu, dị nghị bảo tôi là “ăn cơm nhà vác tù và hàng độing” nhưng tôi cứ kệ. Tôi chỉ tâm niệm 1 điều, mình làm cho đúng, làm cho tốt thì không việc gì phải ngại, rồi sau đó mọi người sẽ hiểu”.
Chị Nguyễn Thị Hằng, 1 người sống gần đó san sớt: “Từ khi có chị Tình tự nguyện làm cho “gác chắn sống” thì tai nạn trục đường sắt ở đây giảm hẳn. Tuyến trục đường sắt này không tiêu dùng để chở tương đốich mà chuyên để tàu vào mỏ lấy quặng nên tần suất không đều đặn và cũng không theo lịch trình cụ thể. Hôm nào nhiều quặng thì tàu chạy nhiều chuyến, có hôm ít quặng thì ít chuyến. Thế nên ngay cả những người dân sống ngay cạnh trục đường tàu như chúng tôi cũng chẳng biết thế nào mà lần. Trong khi đó, trục đường ngang lại bị khuất tầm nhìn. Nhiều người qua đây giả định không chú ý quan sát sẽ không biết tàu đến”.
![]() |
Nơi chị Tình bán hàng đã từng xảy ra nhiều vụ tai nạn thương tâm. |
Hơn 10 năm qua, chị Tình đã cứu nhiều người thoát khỏi lưỡi hái tử thần. “Thanh niên ngày nay đi trục đường cắm tai nghe để nghe nhạc nhiều lắm, mà họ toàn để nhạc to thôi nên khi qua đây sẽ không nghe được tiếng còi báo hiệu tàu sắp đến đâu. Có lần 1 cậu thanh niên đi trên chiếc xe Dream, cũng cắm tai nghe ngang nhiên định phi qua trục đường tàu, khi mà đó còi hú inh ỏi.
Nhìn thấy thế tôi hoảng quá mới lao ra kéo lấy đuôi xe lại. Cậu thanh niên đó không hiểu gì nên hất tay tôi ra rồi đi tiếp, thế là quệt vào tàu, xe bị kéo đi tới vài chục mét, may mà người văng ra ngoài nên không sao. Sau lần chết hụt ấy cậu ta dẫn cả vợ đến nhà tôi biết ơn và xin được nhận chị em kết nghĩa.
Cậu ấy lúc nào cũng bảo: “Không có chị chắc em xanh cỏ từ lâu rồi” – chị Tình vui vẻ nhắc lại lần cứu người thoát chết. Một lần tương đốic, có 1 chiếc taxi cũng đang định vượt qua trục đường ray lúc tàu sắp đến. Thấy tình thế hiểm nguy, chị Tình lao ra chặn trước đầu chiếc taxi. Vì không hiểu chuyện nên người lái taxi thò cổ ra ngoài hét vào mặt chị: “Mày chán sống à, con điên!”.
Ngay sau câu hét đó là chiếc tàu rần rần đi qua. Khi ấy người lái taxi mới ngẩn người ra vì biết mình vừa thoát chết trong tấc gang liền vội xuống xe biết ơn chị rối rít.
Chị Tình san sớt: “Khu này đông dân cư, liên lạc qua trục đường tàu rất hiểm nguy. Tôi chỉ ước sao Nhà nước dựng cho 1 cái gác chắn tàu để tránh tai nạn”.
Ước có ngôi nhà để đón các con nuôi về ở cùng
Dẫn chúng tôi về căn phòng trọ tí xíu và ẩm ướt, chị Tình san sớt: “Cô chú đừng chê nhé, mẹ con tôi chỉ đủ tiền thuê căn phòng trọ bé tí và xập xệ này thôi. Thế mà mỗi tháng cũng mất vài trăm ngàn đấy”. Vừa nhắc chị Tình vừa pha trà mời tương đốich.
Chị nhắc, chị lấy chồng từ năm 1998. Gia đình nhà chồng cũng chẳng tương đối giả gì nên chỉ cho vợ chồng chị được có 7m2 đất để dựng nhà. Rồi chẳng bao lâu sau họ đón phụ nữ Nguyễn Quỳnh Hoa chào đời. Hạnh phúc tưởng sẽ mãi bền lâu khi vợ chồng chị dù nghèo nhưng biết yêu thương nhau.
Nhưng năm 2008, sau 1 trận ốm nặng, chị đưa chồng tới bệnh viện thì thầy thuốc kết luận anh bị ung thư vòm họng quá trình cuối và chỉ 1 thời kì rất ngắn sau anh chết thật. Một tháng sau ngày chồng mất, bố chị bị đột tử và cũng vĩnh viễn ra đi.
![]() |
Để có tiền nuôi con ăn học, chị Tình đã phải làm cho rất nhiều nghề. |
“Thời điểm đó tôi không tin là mình sống được. Thật sự trong thâm tâm lúc nào cũng chỉ nghĩ đến cái chết để đánh tháo cho mình. Bởi vì khi ấy tôi còn quá trẻ mà phải chịu biết bao đớn đau tương tự. Có lần đã mua 1 vốc thuốc ngủ rồi nhưng nhìn phụ nữ mới 3 tuổi, nó thơ ngây quá. Mất bố đã là quá thiệt thòi, giả định giờ mất nốt cả mẹ thì không biết nó sẽ sống ra sao. Nghĩ thế nên tôi lại gắng gượng để sống” – chị Tình nhớ lại những ngày tháng đớn đau, âm u của đời mình.
Nỗi đau chưa ngừng ở đó, hai năm sau thời điểm chồng mất, chị Tình bị gia đình chồng gây áp lực, đòi lại miếng đất đã cho vợ chồng chị trước đó. Thân cô, thế cô, chị không biết làm cho gì nên đành dắt con thơ ra đi.
Những ngày tháng sau đó, hai mẹ con chị lang thang cầu bơ cầu bất. Chị làm cho đủ thứ nghề để hai mẹ con sống qua ngày. Phải gần 1 năm sau, chị mới chọn được 1 chỗ cạnh trục đường tàu để kinh doanh. Từ đó tới nay đã hơn 10 năm chị Tình gắn bó với nơi này.
Nhìn lên các tấm giấy khen treo trên tường, chị Tình khoe: “Dù nặng nhọc nhưng được cái phụ nữ ngoan ngoãn, học nhiều năm kinh nghiệm nên tôi vui lắm. Năm nào cháu cũng đạt học trò nhiều năm kinh nghiệm, thậm chí còn có 2 lần đoạt giải trong kỳ thi học trò nhiều năm kinh nghiệm cấp tỉnh môn Sinh học. Cháu nó còn được nhận học bổng “Nữ sinh thiên tài Việt Nam” của Bộ Giáo dục và Đào tạo nữa cơ cô chú ạ”.
Nhiều người hay đùa bảo, chị có tính “bao đồng” nên suốt ngày lo cho trần gian. Năm 2015, trong dịp lên nhận bằng khen của Ban ATGT tỉnh Thái Nguyên trao tặng, chị đã vô tình gặp bà Nguyễn Thị Thụy (Phú Bình, Thái Nguyên) – là bà nội của hai em Dương Thị Trà My và Dương Văn Linh mồ côi bố mẹ vì tai nạn liên lạc.
Biết được tình cảnh oái oăm của My và Linh, chị Tình đã chủ động đến tận nhà thăm hỏi và nhận 2 chị em làm cho con nuôi. Bản thân vẫn đang phải sống trong căn phòng trọ tồi tàn nên chị Tình chẳng thể đem My và Linh về ở cùng. Nhưng hằng tuần chị Tình vẫn gắng công bố trí công việc đi gần 30km xuống thăm hai người con nuôi.
Chị tâm can: “Tôi chỉ ước giá mình có 1 căn nhà đàng hoàng, có điều kiện kinh tế tương đối hơn sẽ có thể đón 2 đứa bé về nuôi. Chúng thiệt thòi quá, giờ ông nội nằm liệt giường liệt chiếu, chỉ còn bà nội già yếu, sống nay chết mai cũng không đoán trước được”.
Trao đổi cùng phóng viên, ông Tân Hoàng Long, Chánh Văn phòng Ban ATGT tỉnh Thái Nguyên cho biết: “Tuyến trục đường sắt từ Gang Thép đi Trại Cau có nhiều đoạn trục đường ngang dân sinh nhưng đoạn cắt qua chợ khu Nam là hiểm nguy nhất do lượng người lưu chuẩn y đây lớn, cộng với chợ họp sát hành lang trục đường tàu. Vì vậy, việc làm cho của chị Tình đã góp phần hăng hái xin hứa TTATGT nơi đây. Đây là hành động biểu lộ 1 tư nhân có bổn phận với cộng đồng và với công việc xin hứa ATGT. Chính nhờ việc làm cho có ý nghĩa này nên chị Tình đã được Ban ATGT tỉnh Thái Nguyên tặng bằng khen vì thành tích xin hứa TTATGT trên khu vực”. |
Phong Anh (theo Cảnh sát toàn cầu)
Trả lời