Vị chân sư hỏi lại: “Hãy kể cho ta biết… giả thiết con vay ai đó vài đồng và rồi khi phải trả lại thì con có sợ không?”.
Chàng trẻ trai tư vấn: “Tất nhiên là không…! Con sẽ không sợ“, chàng trẻ trai đáp.
Chàng trai không hiểu tại sao người thầy lại hỏi 1 câu tương tự nên hỏi dò: “Nhưng thưa thầy, điều này đâu có liên đới đến nỗi sợ của con?”.
Vị chân sư nhặt 1 ít đất lên và giảng giải: “Con từ cát bụi mà ra, con có được cơ thể con từ món nợ phải hoàn trả. Mỗi miếng cơm con ăn, mỗi ngụm nước con uống đều khiến cho tăng thêm khoản nợ đó. Mảnh đất con giẫm lên là viên chủ nợ không được lãng quên nhất, luôn gợi nhớ về món nợ này“.
Thân từ cát bụi mà ra.
Vị chân sư ném nắm đất lên không trung và khi nó rơi xuống, ông kể tiếp: “Dù con trèo cao bao lăm, dù con tậu mọi cách thoát thân thế nào, con vẫn phải chết. Cuối cùng mặt đất sẽ ôm lấy con, không chừa chút nào.
Vậy nên để tranh đấu với nỗi sợ này, đừng nên nghĩ rằng mình là người chủ của cơ thể này, hãy ưng ý sự thật là con chỉ là 1 người mượn chính lớp da thịt ấy. Vì con không biết được việc thuê mượn này kéo dài bao lâu, nên hãy luôn nhớ rằng nó có thể kết thúc bất cứ giây lát nào. Chúng ta đều là những con nợ và rốt cuộc, món nợ ấy nhất mực bị thu hồi. Mặc cho ta sợ hay không sợ“.
Vị chân sư mỉm cười và hỏi: “Vậy hãy kể cho ta biết, liệu có điều gì đáng phải khiếp sợ hay hối tiếc ở nơi trần thế này không?”.
Cuộc sống của tôi và quý khách rất ngắn ngủi và tôi và quý khách cần phải hiểu rằng không ai có thể sống mãi trên cõi đời này. Vậy nên bạn hãy sống 1 cách có sứ mệnh nhất, như là 1 món nợ cần phải hoàn trả. Đừng nên chỉ truy tìm cầu những lợi ích vật chất, đừng đòi hỏi ai đó phải khiến cho gì cho bạn, vì tựu chung lại, tôi và quý khách có mặt ở đây đều là để trả nợ.
ĐKN (st)
Trả lời
Bạn phải đăng nhập để gửi phản hồi.