Sau khi sự việc xảy ra rất nhiều lời bàn tán xuất hiện. Có người kể anh khiến đúng, vì con có thể sinh lại, còn vợ đã chết thì chẳng thể sống lại được. Có người kể anh khiến sai, vì vợ có thể cưới lại, con thì chết rồi chẳng thể sống lại.
Tôi nghe mọi người bàn tán, cảm thấy giả thiết mình ở vào tình cảnh đó chắc cũng gặp cạnh tranh khi quy chế: Nếu chỉ có thể cứu 1 người thì rút cuộc nên cứu vợ hay cứu con? Vì thế tôi quy chế đến gặp người dân cày nọ, hỏi xem anh ta đã nghĩ như thế nào?
Khi gặp tình cảnh thiên tai cần ngay đột ngột ập đến, liệu người dân cày này có kịp nghĩ cứu con hay cứu vợ trước đây? Ảnh theo Ongbachau.vn
Nghe tôi hỏi, anh tư vấn: “Lúc đó tôi chẳng nghĩ suy gì cả. Khi lũ đến, vợ tôi ở kế bên tôi, tôi cứu cô ấy trước, đưa lên bờ, khi quay trở lại, con tôi đã bị nước lũ cuốn đi”.
Điều này chẳng phải cho thấy, người ta luôn gặp tình cảnh “không có thời kì để nghĩ suy”. Nếu khi lâm vào tình cảnh ấy mà còn nghĩ suy do dự, có thể tôi và các bạn sẽ không quy chế được điều gì để rồi rút cuộc mọi chuyện thành ra sức cốc, bởi thời cơ chỉ đến trong nháy mắt, không thể bỏ lỡ nhất là phải kịp nắm bắt, đừng để nó trôi qua.
Câu chuyện thứ 2: Trái tim yêu thương
Đây là câu chuyện có thật xảy ra ở Anh quốc. Có 1 bô lão già cô độc, không có con cái, thân lại nhiều bệnh tật, bởi vậy ông quy chế đi đến viện dưỡng lão. Ông lão tuyên bố sẽ bán căn nhà xinh đẹp của mình. Mọi người nghe kể vậy thì đổ xô hỏi mua. Căn nhà được rao bán với giá 8 vạn bảng Anh, nhưng mọi người rất nhanh đã đồn thổi đến 10 vạn bảng Anh. Giá tiền vẫn không giới hạn tăng lên. Ông lão cảm thấy rất bối rối không biết nên xử trí thế nào, vẻ mặt u buồn. Đúng là giả thiết không phải bệnh tật thì ông sẽ không bán đi căn nhà đã gắn bó với mình suốt hơn nửa cuộc thế qua.
Đến 1 ngày, có 1 người thanh niên ăn mặc giản dị bước vào trước mặt bô lão, cúi người, hạ giọng kể: “Chào ông, cháu muốn 1 căn nhà tốt tương tự, nhưng cháu chỉ có 1 vạn bảng Anh. Tuy nhiên, giả thiết như ông bán cho cháu, cháu đảm bảo sẽ để ông tiếp diễn sống ở đây như cũ, cùng cháu uống trà, đọc báo, đi dạo, mỗi ngày sống cuộc sống vui vẻ. Hãy tin tưởng ở cháu, cháu sẽ hết lòng coi sóc ông!”.
Ông lão gật đầu mỉm cười, đồng ý bán cho người thanh niên kia căn nhà với giá 1 vạn bảng Anh.
Bằng lòng tâm thành của mình anh thanh niên đã mua được ngôi nhà của bô lão với giá 1 vạn bảng Anh. Ảnh theo tinmoitruong.vn
Hoàn thành ước mong, không nhất thiết cần phải tranh đấu và gạt gẫm thảm khốc, có khi, chỉ cần bạn có được 1 trái tim biết yêu thương là đủ rồi.
Câu chuyện thứ 3: Tiến sĩ
Có 1 vị tấn sĩ được phân đến 1 viện nghiên cứu, trở thành người có bằng đắt tiền nhất ở đó. Một ngày nọ, ông đi câu cá ở cái hồ nhỏ đằng sau cơ quan, vừa khéo lại gặp trưởng và phó Viện nghiên cứu đang câu cá ở đó. Ông chỉ khẽ gật đầu và thầm nghĩ, hai người này còn chưa tốt nghiệp đại học, có gì hay để trò chuyện đâu nhỉ?
Chỉ phút chốc sau, vị viện trưởng buông cần câu, đứng dậy vươn vai, rồi từ từ bước lên mặt nước đi như bay ra chỗ chỗ đi đại tiện phía đối diện. Vị tấn sĩ tròn mắt ngạc nhiên suýt nữa thì rơi cả xuống hồ: “Bay trên nước? Không thể nào? Đây là 1 hồ nước kia mà!!!”
Vị viện trưởng sau khi đi về sinh xong, lúc trở lại cũng giống như lúc đầu, lướt bay trên mặt nước tương tự. Chuyện gì đã xảy ra? Vì tấn sĩ cũng chẳng thể nào tư vấn nổi. Một lúc sau, phó viện trưởng cũng đứng lên, đi vài bước sau rồi cũng lại lướt như bay ra chỗ chỗ đi đại tiện. Vị tấn sĩ kia trông thấy tương tự thì thiếu chút nữa là té xỉu: “Không thể nào, đây là nơi tập hợp cao thủ trong giang hồ sao?”. Ông ấy giờ cũng muốn ra chỗ chỗ đi đại tiện kia, nhưng xung nói quanh cái hồ nước này có tường bao, muốn ra đó phải đi tuyến phố vòng ít ra phải mất 10 phút, mà quay về cơ quan lại càng xa, phải khiến sao hiện nay?
Vị tấn sĩ cũng ngại không muốn đi hỏi hại vị viện trưởng kia, đành “nhịn” suốt cả 1 buổi chiều, về sau cũng đứng dậy muốn trình bày tuấn kiệt: Ta không tin 2 người chưa tốt nghiệp đại học có thể đi qua mặt hồ được, còn ta là tấn sĩ mà không đi được.
Ngay sau đó, bỗng nghe thấy “bùm” 1 tiếng, vị tấn sĩ đã bị rơi bõm xuống nước rồi. Hai vị viện trưởng phải kéo ông ta lên bờ, hỏi vì sao lại lao xuống nước tương tự. Vị tấn sĩ hỏi lại: “Vì sao hai anh có thể đi qua hồ được vậy?”.
Vị tấn sĩ không hiểu vì sao 2 người đàn ông kia lại đi qua hồ được còn mình thì bị ngã xuống nước. Ảnh theo lalung.vn
Hai vị kia cười kể: “Cái hồ này dưới nước có hai hàng cọc gỗ, bởi vì hai ngày này trời mưa liên tục nên chúng bị ngập trong nước. Chúng tôi biết rõ vị trí của những cái cọc này, vậy nên có thể giẫm trên chúng mà bước đi qua được. Ông vì sao không hỏi 1 tiếng vậy?”.
Bằng cấp chỉ là đại biểu cho dĩ vãng, chỉ có không giới hạn học hỏi mới có thể đại biểu cho mai sau. Tôn trọng và hấp thụ kinh nghiệm của người tương đốic, sẽ giúp mình đỡ phải đi tuyến phố vòng.
Câu chuyện thứ 4: Cho đi
Có 1 người thợ xây già chuẩn bị về hưu, ông kể với ông chủ, xin thôi việc về nhà cùng vợ con tận hưởng niềm hạnh phúc gia đình. Ông chủ không đang tâm để mất 1 người lao động tốt tương tự, hỏi bô lão liệu có thể giúp ông vun đắp 1 ngôi nhà rút cuộc hay không, bô lão đành miễn cưỡng đồng ý. Nhưng mà sau đó, với tâm cảnh nặng nề, bô lão khiến việc đã không còn được hết lòng như trước, luôn luôn có chữ tín công việc cũng theo tâm mà thành. Khi căn nhà được xây xong, ông chủ trao cho bô lão 1 chiếc chìa khóa và kể: “Đây là căn nhà của bác. Là món quà tôi tặng bác”.
Ông lão quá đột ngột đứng im người, cảm thấy hổ thẹn vô cùng. Nếu như ông biết trước là đang xây nhà cho mình, thì vì sao có thể khiến tương tự đây? Kết cục là bô lão chỉ nhận được 1 căn nhà xây ẩu.
Người thợ xây miễn cưỡng khiến việc, rút cuộc lại nhận về 1 căn nhà xây ẩu. Ảnh theo Fixi.vn
Qua câu chuyện của bô lão ở trên, nhiều người trong tôi và các bạn cũng cảm thấy như có mình ở trong đó. Chúng ta không quan tâm tới việc “kiến tạo” cuộc sống của mình, không hăng hái hành động, mà là thụ động đối phó, mọi thứ không muốn đã tốt còn có thể tốt hơn, tại thời khắc then chốt không ra sức gắng sức. Đợi đến lúc tôi và các bạn giật thột bừng tỉnh thì đã muộn rồi.
Cuộc sống của bạn là độc nhất do bạn cả đời kiến tạo, chẳng thể san bằng rồi xây lại. Vậy nên, dù cho chỉ có 1 ngày để sống, thì ngày đó cứ hãy sống đẹp và cao quý.
Câu chuyện thứ 5: Cửa sổ
Có 1 người đàn bà nhiều năm qua không giới hạn kêu ca người đàn bà nhà đối diện rất không chăm chỉ: “Cô ấy sao không bao giờ giặt sạch áo xống vậy! Xem kìa, áo xống phơi lên vẫn còn lấm chấm bụi không được vệ sinh. Không hiểu cô ta giặt áo xống kiểu gì nữa!”.
Cho đến 1 ngày, có người bạn đến chơi lại được nghe lời kêu ca này. Nhìn ra cửa sổ, người bạn đã thầm hiểu chuyện gì đã xảy ra. Cô kỹ càng lấy 1 chiếc khăn lau sạch kính cửa sổ, rồi kể: “Chị nhìn xem, chẳng phải chỗ áo xống ngoài kia đã được giặt sạch rồi sao?”.
Bạn nhìn qua 1 lăng kính không ấn tượng thì nhìn ai cũng thấy họ không tốt. Ảnh theo giadinhvietnam.com
Lúc này người đàn bà kia mới hiểu, hóa ra là do cửa sổ nhà mình bị không được vệ sinh.
Trong cuộc sống tôi và các bạn sẽ gặp không ít những cảnh huống như người đàn bà trên. Nếu tôi và các bạn cũng giống như cô ấy, chỉ chăm chăm quan tâm đến người tương đốic mà không nhìn lại chính bản thân mình, thì cuộc sống này sẽ đầy ắp những lời kêu ca và quấy rầy.
Câu chuyện thứ 6: Nhắc nhở mình
Có 1 bà lão ngồi bên tuyến phố trông thấy bức tường cao cách đó không xa, cảm thấy như nó sắp đổ sụp. Bà bèn mĩ ý đề cập nhở những người qua tuyến phố: “Bức tường kia sắp đổ, hãy hạn chế xa đi thôi!”.
Một người được đề cập nhở cảm thấy khó hiểu vẫn ngông nghênh đi qua. Bà lão lo lắng kể: “Vì sao lại không nghe lời của ta vậy?”. Lại có người đi tới, bà lão lại ra sức khuyên dăn. Ba ngày trôi qua, rất nhiều người đi qua tuyến phố kế bên bức tường kia, vẫn chưa gặp nghiêm trọng gì.
Đến ngày thứ tư, bà lão cảm thấy có chút kỳ quái, lại có chút thất vọng, không tự chủ được liền đi tới chân bức tường kỹ càng quan sát, nhưng đúng vào lúc này bức tường đột ngột đổ sụp, bà lão bị chôn vùi trong đống đổ nát.
Lúc thường ngày đề cập nhở người tương đốic rất tiện lợi, rất thanh tỉnh, nhưng có thể khiến được thời khắc lý trí đề cập nhở chính mình mới thật là cạnh tranh. Cho nên kể, rất nhiều nghiêm trọng nguyên do là ở bản thân mình, kết cục bi ai của bà lão cũng là vì tương tự.
Nhắc người tương đốic thì tiện lợi thanh tỉnh, đề cập bản thân thì cạnh tranh. Ảnh theo victorianweb.org
Câu chuyện thứ 7: Quả táo ven sông
Có 1 vị lão hòa thượng, kế bên ông có mấy đồ đệ thành kính. Một hôm, lão hòa thượng khuyên nhủ các đồ đệ mỗi người đi lên ngọn núi ở phía Nam gánh củi trở về. Các đồ đệ vội vàng đi lên núi, đi chưa được bao lâu thì gặp 1 bờ sông, mọi người tỏ ra ngạc nhiên. Chỉ thấy nước lũ từ trên núi tràn xuống, dù sao thì cũng khó mà tơ tưởng qua sông đốn củi rồi. Không biết phải khiến sao, các đồ đệ đành quay trở về mặt mày ủ rũ. Duy chỉ có 1 tiểu hòa thượng là vẫn tương đối mặc nhiên. Lão hòa thượng hỏi nguyên do, tiểu hòa thượng lấy từ trong áo ra mấy quả táo, đưa cho sư phụ kể: “Không qua sông được, cũng không gánh được củi, thấy bờ sông có 1 cây táo, con thuận tay hái mấy quả về”.
Khi gặp chuyện không thành, có thể mặc nhiên mà buông tâm xuống mới có thể tiện lợi mà mau chóng khiến việc tiếp theo. Ảnh theo thaibinhtoday.com
Về sau, tiểu hòa thượng này là người được sư phụ truyền thụ lại y bát.
Trên đời này có đi không hết tuyến phố, cũng có lúc không qua được sông. Qua sông không được thì quay đầu trở về. Nhưng người trí não đích thực là trong lúc cùng tuyến phố cso thể buông tâm (chán nản, thất vọng) để… hái táo. Những người trông thấy thời cơ trong nghịch cảnh, hi vọng trong bế tắc sẽ đạt được sự đột phá dù trong phút giây rút cuộc và ngày 1 tiến xa hơn nữa.
Câu chuyện 8: Đạo lý đơn thuần
Trước đây có hai vị đói tương đốit nhận được sự ban ân của 1 vị trưởng lão: Một cái cần câu và 1 cái giỏ đựng rất nhiều cá. Trong đó, 1 người muốn có được cái giỏ cá, người kia muốn có cái cần câu, do đó sau khi chia xong, hai người họ mỗi người đi 1 ngả.
Người có cái giỏ cá bèn đi kiếm củi khô, đun lửa nấu cá lên, anh ta ăn như hổ đói, ăn nhanh đến nỗi còn không biết mùi vị cá tươi ngon ra sao. Trong phút chốc, cả giỏ cá đã hết sạch. Chẳng bao lâu sau, anh ta rút cuộc cũng chết đói kế bên giỏ cá trống rỗng.
Còn người có cái cần câu, trước hết anh ta tiếp diễn gắng sức chịu đói, lê từng bước cạnh tranh đi đến bờ biển. Nhưng khi ra đến nơi thì cũng đã sức cùng khí kiệt, chỉ còn đôi mắt có thể nhìn ra phái đại dương xanh thẳm. Cuối cùng anh ta cũng đành phải nhắm mắt xuôi tay xuôi tay trong nhớ tiếc nuối.
Lại có hai người đói nghèo tương đốic, cũng được vị trưởng lão ban ân cho 1 cái cần câu và giỏ cá. Nhưng mà bọn họ không tuyến phố ai nấy đi, mà là cùng nhau hợp sức đi sắm biển cả.
Hai người bọn họ mỗi lần chỉ nấu 1 con cá, sau đó trải qua bao khó nhọc cạnh tranh, rút cuộc cũng đi tới biển. Từ đó về sau, hai người cùng nhau bắt cá mà sinh sống. Vài năm sau, bọn họ đã có thể dựng được nhà, từng người 1 có gia đình con cái, có thuyền đánh cá riêng, cuộc sống ngày 1 hạnh phúc an khang.
Một người chỉ lo lợi ích trước mắt, điều rút cuộc nhận được chỉ là niềm vui ngắn ngủi; 1 người có tiêu chí cao xa, nhưng phải đối mặt với thực tiễn của cuộc sống.
Vậy nên, chỉ có thể đem lý tưởng và thực tiễn hài hòa lại, mới có thể trở thành 1 người thành công. Có 1 vài lần, 1 đạo lý đơn thuần, lại ý vị thâm sâu đủ để gợi ý cho cả 1 đoạn tuyến phố dài của sinh mệnh.
ĐKN (st)
Trả lời
Bạn phải đăng nhập để gửi phản hồi.