Sống trọn thế cục khốn cùng nhưng cụ bà gần trăm tuổi ở Hải Dương luôn tinh thần được việc xấu nhất có thể không may xảy ra với mình tình cờ có người suy tính. Dẫu ở cùng người em họ khuyết tật nhưng cụ luôn tâm niệm rằng, mình tự lo được cái gì thì lo, miễn không làm cho phiền người khác.
Cụ Chấu bên chiếc “hòm chết” của mình được làm cho cách đây 37 năm. Ảnh: T.G
Hai thân già và 1 cái hậu sự
Về thôn 3, xã Tân Hương, thị xã Ninh Giang, Hải Dương, chúng tôi được nghe câu cthị xã lạ nhưng cảm động của cụ bà Hoàng Thị Chấu (97 tuổi), khi gần 40 năm nay, cụ luôn để chiếc hậu sự mà cụ gọi là “hòm chết” ở trong nhà. Có lẽ, mỗi khi đề cập đến tên cụ và chiếc hòm chết ấy, nhiều người trong địa phương còn đồn đoán rằng: Do cụ không lấy chồng, có con nên khi sợ tắt thở không có ai lo tang lễ nên chuẩn bị sẵn cho mình. Có người lại đề cập, cụ để bộ hậu sự trong nhà là do thị hiếu tư nhân không giống ai.
Có mặt tại nhà cụ vào buổi chiều muộn, khi căn nhà nhỏ cấp bốn vắng ngôn ngữ cười và không có người ghẹ thăm. Ngồi 1 mình ở phía cuối giường, cụ Chấu hướng ánh mắt mờ đục về phía xa xôi như nhớ lại quãng đời khốn cùng của mình ngày còn trẻ. Đôi lúc, cụ nhìn chiếc hậu sự bưng bít chu đáo góc nhà như 1 thứ của nả vô giá mặc cả thế cục cụ có được. “Chiếc hòm chết này đã được tôi mua gỗ về làm cho cách đây 37 năm. Lúc đầu chỉ là những tấm gỗ phản, sau đó tôi nhờ thợ mộc bào nhẵn đóng thành hậu sự và để ở trong nhà phòng khi tôi tắt thở không có tiền mua”, cụ Chấu cho biết.
Theo lời đề cập của cụ, hồi còn trẻ, cụ làm cho nghề “hàng xáo” đi quanh vùng để đong thóc, sau đó bán lại cho các đại lý. Ngày ấy còn cạnh tranh chứ không thuận lợi như hiện nay, vì vậy cụ mua được ít thóc nào cụ lại cho vào thúng tổ lên đầu, hôm nào mua được nhiều thì gánh. Bán được đồng bạc lãi, cụ lại gom nhặt dành dụm cho tuổi già. “Thời điểm đó, việc mua gỗ rất cạnh tranh mà không phải ai cũng mua được. Trong khi tôi ở 1 mình, cứ nghĩ đến lúc tắt thở con cháu không có mà áo tôi lại khóc. Năm 1980, tôi mua ba tấm gỗ xẻ của người miền ngược chuyển về giá trị gần 2 ngàn đồng để đóng hậu sự cho mình”, cụ Chấu tâm tình.
Khi sức khoẻ yếu, tuổi cao, bệnh già ập đến làm cụ bơ phờ. Hai mắt tinh nhanh ngày nào giờ cũng mờ đục, đôi chân kinh doanh ngược xuôi cũng không còn chuyển động được nữa và cuộc sống bây giờ của cụ nhờ vào người em họ Nguyễn Thị Mẹo (68 tuổi) bị mù từ nhỏ, cùng sự cưu mang của họ hàng, cháu chắt. Suốt cuộc đề cập cthị xã với chúng tôi, cụ luôn nhìn chiếc “hòm chết” của mình và cười đề cập: “Đây là nơi tôi sẽ về với tiên tổ. Cái này tôi mua lúc đã 60 tuổi. Nếu không mua, không chuẩn bị sẵn cho mình thì lúc chết lại làm cho khổ bà con, chính quyền à? Năm 2.000 tôi mới gom đủ tiền để nhờ thợ mộc xẻ 3 tấm gỗ ra đóng thành khuôn cỗ hậu sự như hiện nay”.
Cơ cực tuổi xế chiều
Tuy không phải hai chị em ruột nhưng cụ Chấu và bà Mẹo luôn thương yêu nhau. Ảnh: T.G
Trong căn nhà cấp bốn được doanh nghiệp từ thiện vun đắp từ lâu, hai chị em cụ Chấu sống nương tựa vào nhau qua ngày tháng như ngọn đèn dầu lay lắt. Nhìn những hình ảnh đó, người dân nơi đây ai cũng cảm thương xót xa và đôi lúc giúp đỡ hai chị em cụ làm cho cuộc sống bớt cạnh tranh hơn. Bà Mẹo cho biết: “Tôi và cụ Chấu không phải là chị em ruột nhưng sống với nhau đã gần hết thế cục. Bao nhiêu cạnh tranh, khó nhọc hai chị em đều trải qua và sẻ chia. Khi còn khoẻ, đôi mắt sáng của bà ấy chính là tay giúp tôi công việc. Còn giờ bà ấy yếu thì chính đôi tay của tôi lo cơm cháo.Tuy nhiên, có những lúc chúng tôi cũng giận hờn, xong lại vui vẻ thường ngày”.
Theo lời đề cập của bà Mẹo, khi bà sinh ra cũng giống nhiều đứa trẻ khác nhưng càng lớn nhãn quang kém dần và sau đó không trông thấy lờ mờ. Mặc dù cuộc sống hồi trước cạnh tranh, nhưng gia đình bà chạy vạy tiền nong khắp nơi chữa chạy. Tiền mất mà bệnh tình không khỏi làm cha mẹ bà buồn chán đành để mặc cho số mệnh định đoạt. Cụ Chấu thì mải lo bươn trải kiếm sống khi ngoảnh lại tuổi đã cao nên đành ở vậy, còn bà Mẹo thì không dám đến với ai vì bị khuyết tật ở mắt. Cho nên, sau khi cha mẹ tắt thở, hai chị em bà nương tựa vào nhau sinh sống.
Tuy sống cùng 1 mái nhà nhưng hai chị em cụ Chấu lại có hộ hẩu khác nhau và ăn riêng. Lý giải điều này, bà Mẹo cho biết, “không phải chúng tôi ăn riêng và có hộ khẩu riêng là ghẹt bỏ nhau, không không chia rẽ. Bởi nết sinh hoạt khác nhau, công việc khác nhau từ trước đến nay và cha mẹ khác nhau vì vậy đã hình thành cách sinh hoạt tương tự và giữ đến hiện nay”. Thậm chí bà Mẹo còn tâm tình: “Tôi và bà Chấu là hai chị em họ, sống với nhau từ hồi còn nhỏ. Bà Chấu không chỉ là chị, mà còn là người mẹ nuôi tôi từ tấm bé khi cha mẹ tôi tắt thở”.
Theo tìm hiểu của chúng tôi, cụ Chấu hiện là hộ nghèo được hưởng chế độ người đơn chiếc không nưa tựa, còn bà Mẹo thuộc chế độ người khuyết tật hộ cận nghèo của địa phương. Tuy cuộc sống còn nhiều khốn khó, nhưng hai chị em cụ luôn có tấm lòng thơm thảo. Riêng bà Mẹo, trong việc vun đắp đình, chùa, các cuộc vận động của địa phương, bà đều quyên góp, đề cập cả số tiền bản thân dành dụm hay cháu chắt cho bà đều mang ủng hộ với ý nguyện tích tâm, tích đức và để các cháu noi theo.
Nói về chiếc hòm chết của cụ Chấu, bà Nguyễn Thị Mẹo cho biết: “Việc cụ Chấu để chiếc hậu sự trong nhà tôi thấy thường ngày, có nhẽ do nhìn lâu, sống lâu nên thành quen. Có nhiều người bảo bà ấy vứt đi vì mình vẫn đang sống. Tuy nhiên, tôi cho rằng mỗi người đều có nghĩ suy, việc làm cho khác nhau và cần phải có nhất chính là bà ấy đã chuẩn bị trước cho mình khi trở về với tiên tổ”.
Ông Bùi Văn Đức, Chủ tịch UBND xã Tân Hương cho hay, cthị xã cụ Chấu tự đóng hậu sự cho mình và để trong nhà nhiều năm nay chính quyền địa phương có biết. Tuy nhiên, vẫn biết là không hay, bất tiện nhưng đây là việc tư nhân nên rất khó vận động cụ chuyển hậu sự đi chỗ khác. Bởi lẽ, do các cụ ngày trước nghĩ suy khó kiếm được gỗ làm cho hậu sự khi quốc gia còn cạnh tranh, dẫu sao đó cũng là câu cthị xã cảm động.
Theo Đức Tùy/GĐXH
Trả lời